Những khác cũng hấp dẫn đây, cũng dám tin tưởng, một buổi chiều thôi tính á?
Máy tính cũng nhanh như đấy, dù cái máy tính của căn cứ thường c.h.ế.t máy, trì hoãn thời gian hết sức.
"Số liệu chẳng giống tí nào, cảm giác đúng."
Có , những khác cũng nghĩ như , bọn họ thật ý kiến với việc Đường Niệm Niệm nhảy dù đây, nếu là nhân tài Thanh Đại Bắc Đại thì bọn họ nhất định sẽ bất mãn, nhưng Đường Niệm Niệm chỉ là một học sinh cấp ba, trình độ thể cao bao nhiêu đây?
Chỉ sợ ngay cả vi phân và tích phân cũng chứ?
"Số liệu của các đúng ?" Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt của lập tức cứng đờ, khí cũng trở nên im lặng.
"Trước mắt cái nào là đúng." Tạ Văn Lâm trả lời.
"Vậy nên, các dựa cái gì mà cho rằng của là sai?"
Đường Niệm Niệm hề khách khí tí nào, từng tính đều sai, dựa mà bảo là cô đúng?
Không khí càng im lặng hơn, biểu cảm mặt đều ngượng ngùng, tuy Đường Niệm Niệm chuyện dễ , nhưng cũng sai, cái bọn họ chỉ là kinh nghiệm sai lầm, quả thật tư cách để khác sai.
"Trước đó chúng tính tuy rằng đúng, nhưng chênh lệch bao nhiêu, cô tính thì khác rõ là nhiều, rõ ràng là sai." Nghê Quân Lan khinh thường .
Số liệu liệu bọn họ tính chỉ khác ở con lẻ cuối cùng dấu phẩy, cho nên tất cả đều tin tưởng vững chắc rằng phương hướng bọn họ tính toán sai, nhưng Đường Niệm Niệm tính chênh lệch quá nhiều, lẻ dấu phẩy đầu tiên giống, rõ ràng là phương hướng sai .
Mặt Đường Niệm Niệm chút đổi về phía phụ nữ , thản nhiên : "Cô cũng tính con chính xác, đừng khẳng định như , miễn cho trong chốc nữa mặt vả nát!"
" vẫn là sinh viên Thanh Đại, cô chỉ là học sinh cấp ba, c.h.é.m gió thì ai mà !"
Nghê Quân Lan chọc tức, lý trí cũng mất , luôn lời trong lòng của cô .
Lão Chương đổi sắc mặt, trầm giọng : "Đồng chí Nghê, bằng cấp bao giờ là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm học thức!"
"Cháu. . . . . . Cháu ý đó."
Nghê Quân Lan tự lỡ, đó lúc cô gọi điện thoại về nhà, cha dặn cô nhất định nịnh bợ lão Chương cho , còn nếu lấy sự tín nhiệm của lão Chương, lên học sinh của lão Chương, khẳng định tiền đồ của cô sẽ như gấm thêu hoa.
Hiện tại cô lão Chương mất mặt ngay mặt , lão Chương khẳng định là tức giận .
"Không cháu Đường Niệm Niệm năng lực, chỉ là cháu nghĩ rằng liệu cô tính thể đúng, dù cô chỉ là học sinh cấp ba, cơ hội tiếp xúc với toán cao cấp." Nghê Quân Lan biện minh cho bản .
"Toán cao cấp của Tiểu Đường do dạy, con bé là học sinh của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-502.html.]
Ánh mắt Lão Chương nghiêm túc, quét một vòng về phía , trong lòng những đang nghĩ gì ông đều hết, chẳng qua là thấy con bé Niệm bằng cấp thấp, trong lòng phục thôi.
Trong lòng đều lộp bộp một tiếng, rốt cục cũng hiểu tại lão Chương gạt bỏ ý kiến của quần chúng, mãnh liệt yêu cầu cho Đường Niệm Niệm đến căn cứ, hóa là học sinh nhà .
Vậy thì thể giải thích rõ ràng , lão Chương nhất định là đánh bóng tên tuổi cho học sinh nhà , từ căn cứ, tiền đồ mai khẳng định sẽ kém.
Sắc mặt Nghê Quân Lan trở nên hết sức khó coi, cô trăm phương nghìn kế lấy lòng lão Chương mà còn thể lên học sinh của lão Chương, Đường Niệm Niệm chỉ là một học sinh cấp ba cỏn con thể trở thành học sinh của lão Chương, dựa cái gì chứ?
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trở thành học sinh của lão Chương giá trị bao nhiêu, một quyền lực như lão Chương bao bọc, ngày khẳng định tiền đồ vô lượng, một bước lên mây.
Đường Niệm Niệm mặc kệ phụ nữ , tự hiểu lấy gì cả, cũng cần cô tay, đoán chừng lão Chương nhanh sẽ đuổi khỏi căn cứ thôi.
"Bắt đầu thử phép tính!"
Lão Chương sắp xếp tới thử phép tính, ông chọn Tạ Văn Lâm và một đàn ông khác, hai tính toán giỏi nhất căn cứ .
Hai xuống hai bên trái , mặt bày cái bàn tính siêu lớn, lão Chương ở một bên lượt, Tạ Văn Lâm và đàn ông , hai tay càng gảy càng nhanh, nhanh đến mức rõ ngón tay, đều thành ảo ảnh , Đường Niệm Niệm khỏi âm thầm bội phục, đây mới là bản lĩnh thật sự nha.
Cô chỉ là chiếm lợi nhờ gian, nếu luận bản lĩnh thật sự, cô kém xa bất kỳ một ai trong những .
Văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ tiếng lách cách của hạt châu bàn tính, còn tiếng lão Chương , đều khẩn trương bàn tính, dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến mấy Tạ Văn Lâm.
Lão Chương xong một con cuối cùng, một tiếng đồng hồ trôi qua , một loạt tiếng bang bang, hạt châu ở hai cái bàn tính đều về .
Mọi đều trợn tròn hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập, thể tin mà kết quả tính toán.
"Về ?"
"Thật sự về ?"
"Làm thể chứ?"
"Không tính sai đấy chứ?"
Tất cả đều bắt đầu xì xào bàn tán, thể tin sự thật mắt, bởi vì về nghĩa là liệu Đường Niệm Niệm tính là đúng, cũng chứng tỏ phương hướng tính toán của bọn họ đều là sai lầm.
Bọn họ mà thể sai mất cả nửa tháng, quá mất mặt !
Lão Chương cố nén hưng phấn, trầm giọng : "Tính một nữa, khác!"
Vì thế, bắt đầu một lượt tính toán mới, đổi thành hai khác, một tiếng đồng hồ trôi qua, bàn tính trở về , ánh mắt của đều sáng lến, vài thậm chí còn chảy cả nước mắt.
"Lại tính một nữa!"
Lão Chương tìm hai , tiến hành giải toán thứ ba, những liệu thể một chút sai lầm, cho nên ngừng tính toán , cam đoan bỏ sót sai lầm nào.