Lúc vẻ mặt Chu Phục Hưng tràn đầy sự chân thành: “Bên sớm coi chúng là nhà, thậm chí còn bằng những họ hàng bình thường. Trước đó khi em trở về, lạnh nhạt bao nhiêu , đó đợi từ sáng đến tối, đến mặt cũng thấy, nhắc đến là một bụng nhục nhã!”
“Khi chúng đến nhà bọn họ, đến cửa chính cũng bước . Bọn họ sống trong khu cán bộ cấp cao. Chúng bên ngoài, khác chỉ trỏ, thậm chí thể ngẩng đầu lên nổi, thực sự là như đó.”
Kim Xảo Chi tức giận xong, thấy Thủy Lang liền : “Em trai, với năng lực của em dâu, em cần nghĩ đến việc chạy đến đó nữa. Hôm nay ba nhóm đến! Ba nhóm ! Cục quản lý bất động sản, xưởng vật tư y tế, xưởng gỗ đều em dâu tới đó việc, đây là đầu tiên trong ngõ Ngô Đồng chúng một nhân tài như !”
Chu Quang Hách kinh ngạc về phía Thủy Lang: “Cục quản lý bất động sản?”
“, là Cục quản lý Bất động sản, là phó cục trưởng Hứa của Cục quản lý Bất động sản Hứa. Ông dẫn một nhóm lãnh đạo đến nhà xem cách trang trí, ôi, khi thấy căn phòng , bước chân còn rời , phó cục trưởng Hứa kém chút dập đầu với em dâu, cầu xin cô việc ở Cục quản lý Bất động sản ”.
Kim Xảo Chi nhận giọng điệu của bao nhiêu ngưỡng mộ, bao nhiêu tự hào: “Bản chúng năng lực như , cần bên đó xin giúp đỡ!”
“ !”
Chu Phúc Hưng tình hình cụ thể, chỉ là buổi tối lúc ăn cơm ở nhà vợ, thấy vợ khoe khoang một trận, cũng rõ, dù cũng lúc chỉ cần phụ hoạ với vợ là .
Giờ phút , hai cảm thấy em trai cũng chịu tội giống , chịu đựng sự tủi nhục giống như , chính là cùng phe với .
lúc đang định nhân cơ hội kể những chuyện chịu khổ ở bên trong mấy năm qua thì thấy Chu Quang Hách : “Chờ chúng ăn cơm xong .”
Hai vợ chồng Chu Phục Hưng nghẹn họng, nghẹn ngào nên lời, cũng thể tiếp tục bám víu quan hệ với em trai và em dâu, chỉ thể cam tâm lên lầu.
Ăn tối xong, Chu Quang Hách rửa bát, theo Thủy Lang phòng, đóng cửa phòng khóa .
Lại đến cửa sổ, đóng chặt , cài then, kéo rèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-23-5.html.]
“Anh gì ?” Thủy Lang nghi hoặc : “Giống như kẻ trộm .”
Chu Quang Hách vòng trở cửa phòng, đưa lỗ tai ngóng, xác nhận chị cả và ba bé gái đều trở về phòng.
Anh kéo ghế bàn sách tới mặt Thủy Lang, xuống cô chằm chằm.
Thủy Lang chậm rãi nhíu mày: “Có chuyện gì thì cứ thẳng .”
Chu Quang Hách lấy túi giấy sáp từ trong túi , mở , cầm trong lòng bàn tay, im lặng cô.
“Sao mang về?” Khi Thủy Lang là bởi vì chuyện , Thủy Lang thả lỏng lông mày, khoanh chân ở mép giường: “Chỗ các cần nữa ? "
“Rất cần.”
“Vậy cái ”
“Em...” Chu Quang Hách mở miệng, phát hiện trong giọng điệu vẫn chút lo lắng, sợ trong trạng thái lời của quá vội vàng, quá gay gắt, cẩn thận sẽ khiến cô bé đau lòng, dừng một chút để điều chỉnh: “Những tờ phiếu của em thật sự thua gì một quả b.o.m thả cao điểm quân địch.”
Thủy Lang khẽ một tiếng: “Thế nào? Mọi đều sợ hãi? Phản ứng khoa trương ?”
“Không chỉ là khoa trương bình thường. Tất cả đều phát điên.” Chu Quang Hách vẫn cầm tờ phiếu bằng cả hai tay: “Tấm phiếu rơi giữa cuộc họp, ngay cả cũng doạ cho choáng váng.”
“Hả?”
Thủy Lang kinh ngạc nhướng mày: “Không đến đơn vị mở đưa cho trong sở ?”
“Không , là lúc trong sở vô cùng cần tới, nó rơi khỏi túi , rơi xuống mặt .” Chu Quang Hách nghĩ đến bộ dạng của , nhịn lắc đầu: “Bọn họ ai nấy kích động như lên. Ngay cả các sở trưởng cũng đều phấn khích tới năng lộn xộn, tóm , quả b.o.m của em đạt hiệu quả nay từng , thể tưởng tượng nổi.”