Cũng là một cái túi đeo chéo, hình dáng giống như túi của đưa thư, khóa da, màu đen, đơn giản và trang nhã, thể đựng đồ, thời thượng phong cách Tây.
Chu Huỷ gật gật đầu: “Nhìn .”
Đeo hai cái túi da lên lưng, lấy chìa khóa, tiền, phiếu, khăn tay và những thứ thượng vàng hạ cám khác trong nhét túi, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lại Chu Huỷ, nhân viên mậu dịch điều chỉnh dây đai xuống phía thắt lưng của cô , vốn dĩ điều chỉnh ở mức ngắn nhất vẫn dài, dễ kẹt bánh xe lăn, hiện tại đục thêm ba lỗ nữa trở thành cái túi hảo nhất dành cho chị cả ở cả Thượng Hải .
“Cám ơn em, Thủy Lang.” Chu Huỷ giống như mấy đứa con gái đó, cầm túi da lên ngửi ngửi, đó buông , bên hông, vui vẻ một lúc: “Chỉ em là vẫn để chị ăn mặc như bình thường.”
Thủy Lang gì, chỉ cần đợi thời gian tiến về phía , nhiều sách hơn, nhiều hơn, mở mang đầu óc, sẽ thế giới rộng lớn.
Sau khi rời khỏi cửa hàng bách hóa, mấy Thủy Lang vội vàng đến cửa hàng quốc doanh.
Ba bé gái mỗi mua một mảnh vải bông thể may áo sơ mi hoa, vải đen mới tinh để may quần, còn tự lựa chọn một màu, một loại chất liệu để may áo khoác.
Đại Nha chọn vải len màu xanh da trời, Nhị Nha chọn vải dày màu cam, Tam Nha chọn vải nhung màu hồng.
“Cuộc sống xem thật sự là càng hơn.” Chu Huỷ tấm vải nhân viên mậu dịch cắt xong: “Trước chị từng thấy trong cửa hàng nhiều màu sắc như , thông thường đều là màu đen, trắng, xám và xanh lam, màu đỏ cũng ít gặp.”
Túi phía xe lăn đầy, Thủy Lang lấy túi gói mấy vải đặt trong lòng chị cả, dù xe lăn đẩy , cũng sẽ thấy mệt mỏi: “Sau sẽ càng ngày càng nhiều màu sắc hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-24-9.html.]
Thủy Lang tự cũng chọn tấm vải dày màu đen, mua tấm vải dày màu xanh cho bà ngoại, đó gửi tất cả vải đó đến nhà bà ngoại, nhờ bà lão quần áo giúp.
“Bà ngoại nhất định sẽ vui vẻ.” Chu Huỷ ôm những tấm vải đủ loại màu sắc, còn đưa cho bà ngoại, cô vui mừng .
Thủy Lang còn cân bánh quy bơ, bánh ngọt trứng gà mới nướng, táo xanh, cam xanh mới bày bán ở cửa hàng, đồng thời mua một dụng cụ, vật dụng nhỏ cho gia đình, trong đó xơ mướp cọ nồi, nước rửa chén, giấy nháp, pin đèn pin, hộp cơm sắt...
Cuối cùng buổi trưa cũng về nấu ăn, đẩy chị cả xếp hàng tiệm cơm quốc doanh!
Tiệm cơm quốc doanh thường ngày chật kín , quan tâm đến tính mạng của khác, nhưng hôm nay đều lo lắng cho Chu Huỷ xe lăn, Thủy Lang và ba bé gái.
Mặc dù bọn họ một chỗ đáng thương nhưng ai thể xem nhẹ những thứ đáng ghen tị , xe lăn của bọn họ, cảm thấy bản mới là kẻ đáng thương.
Ngay cả phục vụ thường ngày luôn phách lối, khi xa xa đánh giá những món bọn họ mua, khi hỏi bọn họ món gì, cũng tỏ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thủy Lang đang đói bụng chết, thực đơn bữa trưa hôm nay bày , trong tiệm cơm lúc gọi món gì thì gọi cái đó, mà xem đầu bếp phía nhà hàng nấu món gì.
“Một phần lươn xào xì dầu, một nửa con gà luộc cắt miếng, một phần bắp cải xào nấm, một phần bánh hoa quế, và năm bát cơm.”
Món đầu tiên phục vụ cũng chính là món đầu tiên cô gọi, mãi cho đến hậu thế, đều là món ăn nổi tiếng thể thiếu trong nhà hàng Thượng Hải, lươn xào xì dầu.
Trên đĩa sứ tròn màu trắng, lươn gỡ bỏ xương, cắt thành từng miếng nhỏ, khi xào với xì dầu và nước sốt đỏ, miếng lươn cuộn tròn, bóng loáng trong suốt, mùi thơm nước sốt đậm đà
“Món em nấu , cũng dám nấu, ở tiệm cơm ăn thử cũng ."