Đại sảnh đồn công an rơi sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Gia đình mặt Thủy Lang dường như đột nhiên rút mất linh hồn, đột tử.
Trước khi chết, dường như trải qua một cơn kinh hãi tột độ, lẽ là đầu tiên thấy Hắc Bạch Vô Thường, lẽ là Hắc Bạch Vô Thường quá kinh khủng, cho nên dọa sợ đến mức hai tròng mắt đều lồi một nửa, miệng há hốc, bởi vì sợ hãi quá mức mà chảy nước bọt, đang nhỏ giọt xuống.
Chỉ là mặt bọn họ Hắc Bạch Vô Thường, chỉ Thủy Lang.
Thủy Lang đang mỉm .
Đột nhiên, hai hàng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt nửa lồi của Ô Thiện Bình, tia m.á.u đỏ ngầu che kín nhãn cầu, nhưng vẫn còn nguyên vẻ khiếp sợ, giống như nội tạng và mạch m.á.u trong cơ thể chia năm xẻ bảy, bề ngoài thể tạm thời thấy .
Thân Tú Vân đang nắm lấy cửa phòng thẩm vấn cũng cứng đờ trong tư thế vặn vẹo tới kỳ lạ, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, kỹ hơn, từng sợi lông bà đều run rẩy.
Ô Lâm Lâm há miệng to đến nỗi các đường nét khuôn mặt đều biến dạng, đôi mắt lồi một nửa giống bố , hô hấp dừng , trái tim dường như ngừng đập, run rẩy, chứng tỏ cô vẫn còn sống. .
Lão phu nhân còn dáng vẻ yếu đuối động một chút ngất như nữa, hai tay như vuốt rồng bóp tay con trai thứ, bà thể tin nổi chằm chằm Thủy Lang, hai mắt đỏ ngầu giống như máu.
Đứa trẻ nào cũng sẽ gặp ác mộng suốt đời.
Ô Thiện Thành thì đờ đẫn, là giống như hồn lìa khỏi xác nhất, tay ông bóp tới chảy m.á.u nhưng ông một chút phản ứng nào.
Những trong cục quản lý bất động sản và của đồn công an đều bàng hoàng, ngờ xảy việc như .
Chẳng mấy chốc, mơ hồ một chút phấn khích, phấn khích vì vui mừng cho Thủy Lang.
Trong tay Thủy Lang di chúc, mang theo trong , sớm thuộc lòng : “Các c.h.ế.t ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-1.html.]
“Rầm!”
Cửa phòng thẩm vấn vang lên một tiếng động lớn, Thân Tú Vân ngã xuống đất, âm thanh tạo khiến linh hồn của đám trở .
“Không thể nào!!!”
Nước mắt Ô Thiện Bình rơi xuống ào ào, gào thét đến vỡ cả giọng: “Không thể nào...!!!”
“A a a...”
Ô Lâm Lâm ôm đầu đau đớn đến nổ tung, nước mắt mắt cô cay xè đến thể mở , cô cũng mở , hiện tại chỉ ngất mà chết!
“Cháu bậy!” Lão phu nhân hét lớn, lảo đảo chạy đến mặt Thủy Lang, nắm lấy cánh tay cô: “Cháu bậy, cháu bậy ? Ông ngoại cháu mất từ lâu, tất cả đều là của cháu, của cháu!!!”
Thủy Lang cúi đầu lão phu nhân: “Bà cho là như thì chính là như .”
Lão phu nhân xong, mặt hề lộ vẻ vui mừng, ngược sự tuyệt vọng càng sâu hơn, gục xuống : “Thuỷ Mộ Hàm!!!”
“Không thể nào!” Ô Thiện Bình lắc đầu như trống, nước mắt chảy dài xuống cổ, trán lấm tấm mồ hôi, bờ môi trắng bệch: “Không , thể nào. Khi bố bệnh nặng, luôn ở bên giường, chính tai thấy ông giao bộ tài sản cho Mộ Hàm, giao cho Mộ Hàm! Cô lừa , cô dùng đủ thủ đoạn lừa ”
“Không ông đăng ký ?” Thủy Lang gia đình sụp đổ, cô chỉ : “Đi .”
“Là cô đang giở trò!”
Sự đắc ý biến mất, đó là sự bàng hoàng và tan nát cõi lòng, ngoài miệng Ô Thiện Bình la hét lừa , là giả nhưng đôi chân vẫn động đậy chút nào: “Đều là của cô, là tài sản chung của vợ chồng ! là thừa kế hàng thứ nhất!”
“Ở đây nhiều đồng nghiệp của cục quản lý bất động sản, cục quản lý bất động sản cách đây xa, chỉ hai trạm, tầm mười phút là đến nơi.” Thủy Lang chỉ cửa: “Ông cứ hỏi xem, xem ai là sở hữu căn nhà gỗ, rốt cuộc Thuỷ Tòng Khiên là Thuỷ Mộ Hàm.”