“Xuống nông thôn chính là chịu khổ chịu tội? Lang Nhi chịu đựng mười năm, chúng tao ở nông thôn cũng chịu đựng mấy chục năm, cũng từng thấy mày đau lòng thương xót chúng tao. Mày ở thành phố hưởng phúc nhiều năm như , cũng nên đổi .” Lão phu nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đầu con trai lớn: “Thiện Bình, chúng ở trong thành phố, một cọng hành cũng dùng tiền mua. Số tiền các con dành dụm đưa hết cho , một xu nào, chỉ dựa tiền mà sống thôi.”
Ô Thiện Bình dừng một chút, mắt hiện lên hình ảnh Thủy Lang đang đếm một xấp tiền.
“Tiền là của cháu!"” Ô Lâm Lâm xong liền lão phu nhân gì, chính là lấy hết tiền trong nhà, cho cô một xu nào, thể như ?
Dù là cô tiếp tục ở thành phố xuống nông thôn, đều cần nhiều tiền!
Trong nhà bao nhiêu tiền, trong lòng cô cũng đại khái.
“Bố, con hai nghìn tệ!”
Sắc mặt Ô Thiện Bình càng trở nên khó coi.
Trước mắt hiển hiện nụ đắc ý của Thủy Lang.
“Hai nghìn nhân dân tệ? Mày đúng là sư tử há mồm. Bố mày lấy nhiều tiền như ?” Lão phu nhân chịu: “Bản mày cũng việc ở cục quản lý bất động sản, lương nhân viên tạm thời cũng mười mấy hai mươi tệ ? Mày sống trong nhà, ăn trong nhà, dùng trong nhà, tiền tiết kiệm còn đủ cho mày dùng ? Nói đến đây, mày cũng đem một ít tiền tiết kiệm hiếu kính tao, nhiều , năm trăm tệ là .”
“Năm trăm tệ!”
Ô Lâm Lâm thiếu chút nhổ nước bọt mặt lão phu nhân: “Bà là bà nội, cho tiền, còn lấy tiền lương của , còn là năm trăm tệ! Mấy năm nay, hàng tháng bố đều gửi tiền cho bà, bà cũng tiết kiệm ít nhỉ? Bây giờ việc , còn xuống nông thôn, bà cho một ít? Không nhiều, một nghìn tệ!”
“Mày...”
“Đừng ồn ào nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-4.html.]
Ô Thiện Bình mắng xong, dùng hai tay xoa xoa thái dương đau nhức: “Hiện tại còn một xu nào, tất cả tiền đều dùng để mua con gà .”
“Cái gì?”
Lão phu nhân và Ô Lâm Lâm đồng thời thể tin nổi hét lên: “Tiền của bố ?”
“Tất cả đều con khốn thối tha Thủy Lang lấy !” Ô Thiện Bình tức giận đập tay xuống bàn: “Đến một xu tiền lẻ cũng lấy hết, một tờ phiếu lương thực cũng để cho bố!”
Lão phu nhân lập tức trợn trắng mắt lên, sắp ngất nữa, vội vàng tự véo , bên cạnh một con sói đang đợi, tuyệt đối thể ngất để cô lấy hết tiền thể vẫn còn ở trong nhà. .
Ô Lâm Lâm cảm thấy tim sắp ngừng đập: “Chuyện xảy khi nào, khi nào ?”
“Vào ngày chúng đưa đến đồn cảnh sát, con bé lấy hết tiền trong ngăn kéo ở phòng sách của bố.”
“Vậy đây là kẻ trộm!”
Ô Lâm Lâm tức giận nhưng vui mừng : “Bố, bây giờ chúng bắt nhược điểm của cô , cô lấy trộm tiền của nhà chúng , chúng cùng đến đồn công an báo án! Bắt Thuỷ Lang , để cô nếm thử cảm giác giam trong tù!”
Không ngờ trong lúc tuyệt vọng , Thủy Lang đưa đến một cơ hội lớn như !
Lần nhất định bỏ qua cho cô!
“Không !”
Ô Lâm Lâm đang hưng phấn tới cực điểm, như ngây ngẩn cả , hai lên tiếng cùng lúc, còn kịp hỏi tại , lão phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ: “Cái gì mà trộm tiền của nhà các ? Mày là do mày lén lút sinh , Thuỷ Lang mới là con gái danh chính ngôn thuận của bố mày, con bé cầm tiền của bố mày là chuyện đương nhiên!”
Đương nhiên, bố cô cầm tiền của Thủy Lang cũng là chuyện đương nhiên!