Ô Thiện Bình cũng nghĩ như : “Thủy Lang nhà chúng ? Cái gì mà kẻ trộm? Con đúng là điên , bố ngờ con m.á.u lạnh như , còn tống chị gái tù!”
Ô Lâm Lâm trợn tròn mắt, hai mắt bố chằm chằm, đầu óc choáng váng, một lời nào.
Chuyện vẫn xong, lão phu nhân còn tiếp tục : “Xem mày thể gì, Thủy Lang tống mày tù cũng nể mặt bà , mày đúng là gì, để mày ở trong thành phố hưởng phúc nhiều năm như , mày thật sự cho rằng là con của vợ chính thức sinh , mày chi là một đứa con hoang sinh trong hang chuột, một chút tự hiểu láy cũng !”
“Mẹ!”
Sắc mặt Ô Thiện Bình trở nên vô cùng khó coi, đây là cũng đang mắng ông luôn .
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ mặt Ô Lâm Lâm : “Mẹ cho con , nếu con dám tay tàn nhẫn hủy hoại danh dự của Thủy Lang, sẽ tha cho con !”
Còn lấy tiền của cô thì thể!
Đồ con hoang!
Ô Lâm Lâm mắng thì c.h.ế.t lặng, lâu mới phản ứng , cô thể tin bố : “Bố! Đây là ý gì? Bố đây là đang chuyện cho Thủy Lang ? Cô đưa cả con và Nguyên Diệp tù , bây giờ cô tự đưa nhược điểm , tại bố tống cô tù, còn giúp cho cô ? Tại ? A a a!”
Tiếng hét khiến màng nhĩ của Ô Thiện Bình đau nhức, bộ não mới hồi phục cũng chấn động tổn thương: “Con câm miệng cho bố! Không xuống nông thôn thì ngoan ngoãn ở trong thành phố đợi , nếu con ngoan ngoãn thì xuống nông thôn !”
Ô Lâm Lâm mới sắp nổi điên, xong lời , trong mắt càng thêm dám tin.
Người bố vô cùng yêu thương cô , bây giờ đối xử với cô như !
Vậy mà mặc kệ cô !
Muốn đưa cô xuống nông thôn chịu khổ chịu tội!
“Nên đưa xuống nông thôn !” Lão phu nhân tức giận, thấy con trai bỏ , vội vàng đưa tay : “Tháng chắc cũng phát tiền lương , con lấy đưa cho , con ăn mặc dùng đều để chuẩn cho con.”
Ô Thiện Bình giật , lúc mới nhớ tới hôm qua đến đơn vị lĩnh lương, lấy từ trong một phong bì, móc chín tờ đại đoàn kết: “Con để mười tệ, tám mươi tệ đưa cho .”
Lão phu nhân hài lòng, đưa tay lấy tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-5.html.]
Đột nhiên, Ô Lâm Lâm lao tới, định giật lấy tám mươi nhân dân tệ, nhưng lão phu nhân túm tóc đè xuống ghế sofa.
Ô Lâm Lâm nắm chặt tiền chịu thả, cô nhân viên tạm thời ở cục quản lý bất động sản, mặc dù một tháng mười tám nhân dân tệ nhưng tuện mua vải bông, mua áo len lông dê, mua đồ trang điểm, thừa gì.
Mỗi tháng những tiết kiệm một xu nào mà còn xin bố trợ cấp thêm mười mấy hai mươi tệ, bây giờ tiền còn thậm chí còn đủ để mua một con gà.
Cho nên cho dù da đầu kéo rách, đau đến cả đều nổi da gà, đau đến la hét liên tục, cô vẫn chịu buông tay.
Lão phu nhân thấy tiền cướp, cả tràn đầy khí lực, giơ tay tát mạnh mặt cháu gái:
“Bốp!”
“Buông !”
“Không buông!”
“Bốp bốp!”
“Đồ con hoang, buông !”
“Cút ! Không buông, buông!”
“Bốp bốp bốp!”
Lão phu nhân hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, dậy xắn tay áo lên, định tát cô nữa, qua khoé mắt thấy trong tay con trai lớn còn thừa mười tệ, bà vội vàng giật lấy, nhanh chóng nhét túi giơ tay lên vung về phía Ô Lâm Lâm.
“Bốp bốp bốp bốp!”
“A a a!!!”
Ô Thiện Bình đôi bàn tay trống rỗng của , khi kịp phản ứng, lập tức gia nhập chiến trường: “Mẹ, trả mười tệ cho con!”
“Mười tệ, năm mươi, một trăm, hai trăm, ba trăm, năm trăm, một nghìn, hai nghìn, hai nghìn năm trăm…”