Nấu canh? Nghe  vẻ đúng là dễ hơn xào rau thật.
Tạ Quân Từ hỏi: “Em    thế nào ?”
Niệm Thanh nghĩ ngợi một lát,  tự tin : “Biết ạ!”
Ngày nào cô bé cũng xem  trai nấu canh mà.
Nghe theo chỉ đạo nấu canh của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, chuyện   thế nào cũng  chút kỳ quặc, nhưng Ngu Niệm Thanh thì tràn đầy tự tin, còn Tạ Quân Từ thì tin  chút nghi ngờ.
Dưới sự chỉ huy của cô bé, Tạ Quân Từ đun một nồi nước sôi.
Cô bé  về phía thớt rau, : “Bỏ   ạ.”
Tạ Quân Từ cầm rau cẩn thận bỏ  nồi.
Niệm Thanh  hài lòng, bàn tay nhỏ xíu của cô bé vung lên: “Bỏ hết, bỏ hết .”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thế là Tạ Quân Từ  đem hết  rau và thịt còn  bỏ  nồi nước.
“Có cần đập một quả trứng ?” Tạ Quân Từ  vẻ chuyên nghiệp hỏi.
Niệm Thanh gật đầu lia lịa, thế là Tạ Quân Từ đập hai quả trứng, đổ thẳng  nồi.
Sau đó, hai sư   bắt đầu hau háu  cái nồi đang sôi sùng sục. Lần   thành công   cũng  chắc, nhưng cái thớt   họ rửa  sạch sẽ, và Tạ Quân Từ  ném tất cả  thứ  nồi nước.
Lòng trắng trứng gặp nước nhanh chóng kéo thành sợi và chuyển sang màu trắng, chẳng mấy chốc, trong nồi  trắng xóa một mảng, chẳng  rõ thứ gì.
“Thanh Thanh chắc là  như thế  chứ?” Tạ Quân Từ  chút d.a.o động.
Niệm Thanh  gật đầu một cách nghiêm túc. Cô bé thấy  trai cũng đổ đồ  nồi như  mà,  sai chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-105.html.]
Thế là, hai    im bất động, chuyên chú  chằm chằm  mặt nước đang sôi trong nồi.
Hệ thống  một bên quan sát,    thôi.
Nó  nhịn  mở miệng : “Những thứ khác tạm  , ít nhất cũng  cho chút muối  chứ?”
Niệm Thanh thuật  lời đó, Tạ Quân Từ cầm lấy túi giấy đựng muối,   chút căng thẳng, tay run lên, một nửa túi muối ào một tiếng rơi hết  nồi canh,  b.ắ.n lên  ít bọt nước.
Hệ thống: "……"
Bàn tay của một kiếm sĩ Phân Thần kỳ,   thể run rẩy đến mức  chứ?
Nó tính  tính , cũng  tính đến chuyện bữa cơm của Niệm Thanh ở Tu Tiên giới  trở thành một vấn đề lớn như .
Một nén nhang trôi qua, hai  vẫn bất động  chằm chằm  nồi. Hệ thống  nhịn  : “Ít nhất cũng  dùng muỗng khuấy lên chứ,  thấy chắc cũng   đó.”
Thế là, Tạ Quân Từ múc  một bát canh trắng lờ lờ,   múc cơm do chính  nấu .
Canh ngon  dở Tạ Quân Từ tạm thời   , nhưng cơm chín   thì vẫn  thể cảm nhận . Tạ Quân Từ thấy cơm trong bát  giống với cơm ở bên ngoài,  liền     sai ở  đó .
Còn về bát canh … trông cũng  ngon miệng cho lắm.
Tạ Quân Từ  tịch cốc  lâu,  do dự một lát, vẫn quyết định tự  nếm thử.
Niệm Thanh  bên bàn, cô bé  Tạ Quân Từ múc một muỗng canh, cánh tay  liền cứng đờ giữa  trung.
Một lúc , Tạ Quân Từ đặt muỗng xuống,  giả vờ như   chuyện gì xảy  mà hỏi: “Thanh Thanh   ăn vặt nữa ?”
Trước đây để cô bé ăn những thứ  dinh dưỡng, chuyện ăn vặt đều  hạn chế.
Niệm Thanh tuy  ăn vặt cả ngày, nhưng thấy Tạ Quân Từ hào phóng như , cô bé vẫn vui vẻ gật đầu.