Tạ Quân Từ  xổm xuống,  kéo ngón tay cô bé ,  dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khô, trong lòng   chút khó chịu  tên.
Rõ ràng thời gian  độc hành còn dài hơn, chăm sóc đứa trẻ  mới chỉ một tháng rưỡi mà thôi, nhưng hôm nay đột nhiên  để cô bé  môn phái, còn  thì  ngoài, trong lòng    một cảm giác  thoải mái khó tả.
Hơn nữa còn  chút  yên tâm.
“Ta  chia đồ ăn thành ba phần, Thanh Thanh mỗi ngày chỉ  ăn một phần,  ?” Tạ Quân Từ khẽ : "Không  ăn nhiều, cũng   ăn ít. Nếu  sẽ  ốm như  , mà  ốm thì  tốn tiền.”
Niệm Thanh gần như   ám ảnh tâm lý bởi cụm từ “ ốm tốn tiền”. Cô bé liếc  ba phần đồ ăn  đặt trong ba ngăn  chiếc kệ thấp, tuy cô bé  thích món mứt hoa quả  đặt  ngày thứ ba, nhưng   Tạ Quân Từ , cô bé vẫn vội vàng gật đầu.
“Em  ăn nhiều  ạ.” Cô bé ngây thơ .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tạ Quân Từ thả lỏng một chút,   tiếp tục : “Thanh Thanh cũng   chọc giận sư tôn, nếu  sư tôn sẽ đuổi chúng  . Thanh Thanh  ngoan ngoãn, hứa với   ?”
Niệm Thanh  gật đầu.
“Em nhớ hết  ạ!” Cô bé nghiêm túc đảm bảo.
Tạ Quân Từ còn định  gì đó, thì từ phía , giọng  thiếu kiên nhẫn của Tề Yếm Thù vang lên: “Ngươi đủ ?”
Chính Tạ Quân Từ cũng  để ý, cái vị sát thần mặt lạnh ít lời,  chuyện  nhả  từng chữ như , bây giờ khi  chuyện với cô bé   giọng điệu dịu dàng đến mức như biến thành  khác, còn cố tình  chậm , ngữ khí   khác với ngày thường.
Eo ôi, thật ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-109.html.]
Tề Yếm Thù   nổi một câu nào nữa,  thật sự cảm thấy đại đồ  của      bỏ bùa .
Tạ Quân Từ lúc  mới lưu luyến xoa đầu cô bé, cuối cùng,  còn dặn thêm: “Không  mút tay, cắn móng tay cũng  . Ra ngoài chơi thì    bệt  đất, quần áo bẩn ngủ  thoải mái,  ?”
Niệm Thanh chớp đôi mắt to, đều nghiêm túc đồng ý hết.
Ngập ngừng một chút, Tạ Quân Từ  : “Bô đặt ở , em còn nhớ ?”
Câu   dùng truyền âm để  với cô bé.
Tuy Niệm Thanh còn nhỏ,   ý thức về giới tính nam nữ, nhưng bản năng của Tạ Quân Từ vẫn  bảo vệ sự riêng tư của cô bé, cho dù   là sư tôn của .
Niệm Thanh gật đầu lia lịa, Tạ Quân Từ lúc  mới  dậy hành lễ với Tề Yếm Thù,  đó lưu luyến  mấy bước   đầu  một   mới rời .
Đợi đến khi    biến mất khỏi ngọn núi chính, Tề Yếm Thù  khẩy một tiếng: “Đồ vô dụng.”
Rồi  tiếp tục uống rượu.
Tề Yếm Thù vốn là  Tạ Quân Từ  cô bé   ngoan, nên mới miễn cưỡng đồng ý chăm sóc mấy ngày.
Hắn nghĩ, chẳng  cũng giống như nuôi một con mèo thả rông , hồi nhỏ  cũng từng nuôi mèo, chẳng  gì lạ.
Thế nhưng, Ngu Niệm Thanh   là mèo, và Tề Yếm Thù cũng   là chính  khi còn nhỏ.
Khoảng cách họ ở chung trong một điện thật sự quá gần. Giác quan nhạy bén của một Đại tôn giả như Tề Yếm Thù, cho dù cô bé   một lời nào,  vẫn  thể cảm nhận  sự tồn tại của cô bé  lúc, thậm chí  thể cảm giác  cô bé đang  gì.