“Ngu Niệm Thanh.” Lần , Tề Yếm Thù gọi rõ tên của cô bé: "Lại đây.”
Lần  thì  tác dụng. Qua lớp lụa mỏng,   thấy  chiếc tủ bên , một cái đầu nhỏ ló ,  đó lon ton chạy tới.
Các  tử khác của  đều sẽ ngoan ngoãn dừng  ở  bậc thềm, nhưng Ngu Niệm Thanh  chỉ chạy tới, mà còn trực tiếp bò thẳng lên cầu thang.
Tấm lụa mỏng bắt đầu đung đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Thanh đột nhiên xuất hiện.
Cô bé nhón chân, tay nhỏ vịn  mép trường kỷ, cằm tì lên ,  đó  một cách ngọt ngào: “Sư hổ!”
Tề Yếm Thù: "……"
Tề Yếm Thù  ngờ rằng,  chỉ gọi tên cô bé một tiếng mà   thể gọi   đến sát sàn sạt như .
Ngón tay  siết chặt bầu rượu,  khẽ dịch  phía trong trường kỷ, kéo giãn  cách với cô bé, như thể cô bé là hồng thủy mãnh thú.
“Ta  bảo ngươi  đây ?” Tề Yếm Thù hỏi.
Niệm Thanh nhón chân   mỏi, cô bé bèn  thẳng , khuôn mặt nhỏ nhắn  mới nhô lên lập tức  thành sập che khuất, chỉ còn  đôi mắt to tròn đang chớp chớp   nam nhân.
Ánh mắt cô bé dừng   n.g.ự.c , hôm nay Tề Yếm Thù ăn mặc cũng  chỉnh tề, chẳng để lộ gì cả, cô bé  chút tiếc nuối.
“ là ngài gọi con mà.” Cô bé ngây thơ .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ta đúng là  gọi tên ngươi, nhưng   bảo ngươi  gần như .” Tề Yếm Thù lạnh lùng : "Ngươi  bao giờ thấy Tạ Quân Từ  gần  như   chuyện ?”
“ con   Tạ Quân Từ.” Niệm Thanh đáp ,   thể cùng Tề Yếm Thù đối đáp qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-111.html.]
Tề Yếm Thù nghẹn họng, tư duy thẳng thắn của trẻ con    chặn đúng họng .
Hắn   thể thua lý một đứa trẻ con. Tề Yếm Thù,  luôn lười biếng như   xương, bèn xoay   thẳng dậy. Góc  của cô bé từ  thẳng lập tức biến thành ngước lên.
“Nơi ngươi đang ở, và nơi Tạ Quân Từ ở, đều là địa bàn của .” Tề Yếm Thù chỉ xuống đất, lạnh lùng : "Cho nên lời của , ngươi  , hiểu ?”
Niệm Thanh hiểu  chăng  chớ,  khi cố gắng suy luận, cô bé gật đầu.
“Hiểu !” Cô bé : "Sư hổ là địa chủ.”
Tề Yếm Thù: "……"
Tề Yếm Thù: “Ta   địa chủ!”
Thái dương  tức đến độ giật thình thịch, cũng   tranh luận cao thấp với một đứa trẻ,  mất kiên nhẫn : “Tóm , ngươi   phép lên bậc thềm   phiền . Còn nữa, ngươi   ăn gì thêm, khi nào  bảo ngươi ăn thì mới  ăn,  hiểu ?”
Niệm Thanh  ngoan ngoãn gật đầu.
Vật nhỏ   chớp mắt  chằm chằm   , cái dáng vẻ gật đầu đồng ý trông cũng  đôi chút ngoan ngoãn.
Cơn tức của Tề Yếm Thù lúc  mới dịu  một chút. Hắn  mới  xuống , liền  cô bé lí nhí : “ mà… đồ ăn đặt gần con quá, con  nhịn .”
Cô bé  nhanh  tự nghĩ  phương án giải quyết,  nhón chân ngẩng mặt lên  : “Sư hổ!”
Tề Yếm Thù dựa  gối mềm uống rượu, giả vờ   thấy.
Cô bé thấy   để ý đến ,   thấy vạt áo đang rũ xuống  trường kỷ, bèn đưa tay nhỏ , nắm lấy vạt áo lắc lắc.
“Sư hổ!” Cô bé  gọi: "Sư…”
“Ngươi đủ ?” Tề Yếm Thù đặt bầu rượu xuống, một tay giật  vạt áo của , tức giận : “Ngươi    gì nữa?”