“Ngươi coi đây là nơi nào?” Tề Yếm Thù bắt đầu nổi giận,  lạnh lùng : "Hôm qua    gì với ngươi,   ngươi  quên hết  ? Ngươi—”
Lời  mới   một nửa,   thấy bụng Niệm Thanh réo lên òng ọc.
Tề Yếm Thù  một  nữa cứng đờ.
Niệm Thanh buông tay đang dụi mắt xuống, cô bé  một cách đáng thương: “Thanh Thanh  lời mà, sư hổ  cho ăn đồ, Thanh Thanh buổi tối  ăn.”
Thật  là do hôm qua cô bé ham chơi quá sức, về đến nơi thì mệt lả, ngủ một giấc, tỉnh  thì quấn lấy Tề Yếm Thù kể chuyện,  đó  ngủ  , một mạch đến sáng.
Thực  lúc  kể chuyện cô bé   đói , nhưng Tề Yếm Thù    cho phép thì   ăn gì, thế là Niệm Thanh  nhắc đến nữa.
 Tề Yếm Thù  bao nhiêu năm  ăn uống gì,  mà nhớ   mới là chuyện lạ.
Tề Yếm Thù lúc  mới nhận , nhớ  hình như hôm qua  đúng là   mấy câu kiểu như khi nào  cho ăn thì cô bé mới  ăn, kết quả là chính   quẳng chuyện cho ăn   đầu.
Đôi môi mỏng của  mím ,  chút phiền muộn,   chút chột .
Bị cô bé  gián đoạn như , Tề Yếm Thù cũng  còn tâm trạng  mà đôi co với cô bé chuyện tối qua nữa.
Hắn đặt cô bé lên trường kỷ,  vẫy tay,  cho phần thức ăn một ngày mà Tạ Quân Từ  chuẩn  cho cô bé bay tới. Mắt Niệm Thanh lập tức sáng rỡ.
Thế là, Tề Yếm Thù cứ thế  Niệm Thanh lúc thì ăn hạt dưa, lúc thì ăn trái cây, thỉnh thoảng  ăn chút điểm tâm,   một món nào  hồn,  là mấy món ăn vặt cho đỡ buồn miệng của nhà  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-116.html.]
Tề Yếm Thù  một hồi,  nhịn  : “Ngươi đúng là dễ nuôi thật.”
Sao cái gì linh tinh lộn xộn cô bé cũng ăn , đến cả vụn bánh rơi  đĩa cũng  dùng tay nhỏ cố gắng nhặt lên ăn hết.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thấy cô bé  ăn  một phần ba, Tề Yếm Thù phẩy tay, chiếc đĩa  bay  mất.
Nói cũng thú vị, bất luận  đối xử với cô bé lạnh lùng thế nào,  là véo cằm, xách cô bé lên, cô bé đều  né  quấy, như một con búp bê mặc cho  xoay vần,  bao giờ nổi giận.
Vậy mà lúc Tề Yếm Thù dọn cái đĩa , Niệm Thanh đang ăn ngon lành ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ lập tức  qua đầy oán giận.
Tề Yếm Thù hừ  một tiếng, vật nhỏ   vui,  thì  vui.
Hắn xách bầu rượu tối qua  kịp uống,  ngửa đầu uống rượu,  bước chân dài xuống đất,  về phía ngoài điện.
“Sư hổ!” Niệm Thanh gọi , nhưng Tề Yếm Thù  thèm để ý.
Cô bé  đến mép trường kỷ, đầu nhoài về phía , áng chừng  cách giữa  và mặt đất,  đó xoay , dùng chân thử dò xuống . Tuy lúc tiếp đất   vững, nhưng cuối cùng cũng xuống .
Tề Yếm Thù  đến bên cửa điện.
Bước chân  dừng  ở ranh giới giữa bóng tối  mặt đất và ánh mặt trời, hai tay chắp  lưng.
Đôi mắt sâu thẳm của Tề Yếm Thù phản chiếu ánh sáng,  trầm ngâm   ngoài,   đang suy nghĩ điều gì.
Phía  truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần của đứa trẻ, Tề Yếm Thù liền cảm giác tay áo    kéo trĩu xuống.
Hắn cúi đầu, liền thấy Niệm Thanh đang túm lấy ống tay áo . Hắn đối diện với đôi mắt trong veo ngây thơ của cô bé, sự trong sạch và thuần khiết của trẻ con khiến    cảm giác bỏng rát.