Mấy trăm năm nay, Tề Yếm Thù gặp  phần lớn đều là những con   xí bẩn thỉu, ba  tử  cứu về cũng đều luôn giãy giụa trong bóng tối của riêng .
Ngày đó   tiếng tim đập của Tạ Quân Từ và một nhịp tim yếu ớt khác, Tề Yếm Thù  đoán  Tạ Quân Từ cứu một đứa trẻ. Hắn  quá khứ như ,  cứu một đứa trẻ tương tự  để bù đắp cho những thiếu sót năm xưa, là điều Tề Yếm Thù  dự liệu .
   ngờ Tạ Quân Từ  cứu một cô bé nhỏ tuổi đến , thậm chí còn   khả năng tự chăm sóc bản , càng  ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như , cô bé   thể  đổi Tạ Quân Từ nhiều đến thế.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù thờ ơ suy nghĩ miên man, tư duy của  lúc thì bay về quá khứ, lúc  phiêu du đến một nơi xa xôi hơn.
Hắn  bất động  lâu, cô bé ngẩng đầu, lắc lắc tay áo .
“Sư hổ.”
Tề Yếm Thù hừ lạnh một tiếng,  một  nữa rút tay áo  khỏi tay cô bé,  cất bước   ngoài.
Hắn vòng qua cung điện,  xuống cầu thang phía  đỉnh núi, bên  là tầng tầng lớp lớp mây mù, vách đá cheo leo kéo dài mãi xuống thâm cốc.
Ngu Niệm Thanh ở phía  cố gắng  theo, mãi cho đến bên cạnh bậc thang,  thấy bên  cao như ,rốt cuộc cô bé mới  chút sợ hãi.
Tề Yếm Thù dừng  một chút ở bậc thang thứ mười, thấy bộ dạng của cô bé,  khẽ hừ nhẹ một tiếng,  đầu tiếp tục  xuống. Bóng dáng   nhanh  chìm hẳn  sương trắng.
Hệ thống  thể cảm nhận  phía  núi  thực    đặt cấm chế, vách núi vạn trượng bên ngoài bậc thang là thật, nhưng  kết giới,  thể ngã xuống . Phía  bậc thang chìm hẳn  sương trắng hẳn là nơi cảnh vật  đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-117.html.]
Nó  định an ủi cô bé đừng sợ, thì Niệm Thanh  vịn  vách núi, cẩn thận từng bước một  xuống.
Cô bé   trong sương trắng, đợi đến khi mở mắt   nữa, ngọn núi cao phía   biến mất, ngược  biến thành đất bằng và rừng rậm!
Ngu Niệm Thanh  khỏi mở to hai mắt, cô bé như gặp ma mà  đầu  làn sương mù phía ,    đầu  khu rừng, cứ qua  như  vài , dường như  tin  những gì  đang thấy.
Cô bé dường như    làn sương xem thử, nhưng  ngẩng đầu lên,  thấy bóng dáng Tề Yếm Thù ở bìa rừng,  xa  gần,  vặn để cô bé  thấy,  đó  cất bước   bên trong.
“Sư hổ!”
Niệm Thanh  còn bận tâm đến chuyện khác, cô bé chạy về phía khu rừng.
Vào trong rừng, đường   dễ như bên ngoài, rễ cây chằng chịt đan  , đội đất lên  xốp  mềm,  những rễ cây còn cao đến n.g.ự.c cô bé.
Cô bé cố gắng vịn , bò qua từng rễ cây một. Ban đầu còn , nhưng qua  vài cái, thể lực của cô bé rốt cuộc cũng cạn kiệt. Lúc cô bé vịn  bò xuống từ một rễ cây, chân đạp hụt, liền sắp ngã.
Một trận trời đất  cuồng, Ngu Niệm Thanh  Tề Yếm Thù xách cổ áo , nhấc cô bé trở  lên rễ cây.
“Vẫn còn theo  ?” Tề Yếm Thù  nhạo: " là coi thường ngươi .”
Váy áo Ngu Niệm Thanh dính đầy đất, mặt mày bẩn thỉu như một con mèo hoa, tay cũng lem luốc, là bộ dạng mà Tạ Quân Từ  thấy chắc sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.