Huống chi, ba  họ mỗi năm đều  luận bàn với  — kiểu luận bàn tàn nhẫn  tay đến chết, càng  cho Tạ Quân Từ   sự nguy hiểm của Tô Khanh Dung.
Tô Khanh Dung  mang độc, tính cách  âm u khó lường, nếu  một tia khả năng, Tạ Quân Từ cũng   để Tô Khanh Dung đến gần Niệm Thanh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thế nhưng, nếu  so sánh giữa việc nấu ăn của Tề Yếm Thù và Tô Khanh Dung, dường như vẫn là Tô Khanh Dung đáng tin cậy hơn.
Dù  thì cơ thể  yếu ớt, tuy  ở kỳ Nguyên Anh, nhưng vẫn  tịch cốc.
Nếu  Tề Yếm Thù giám sát, Tô Khanh Dung hẳn là  dám bỏ độc  cơm  nhỉ…?
Tạ Quân Từ vẫn  yên tâm, đúng lúc , từ phía bên  ngọc bài truyền đến tiếng sột soạt,  đó một giọng  quen thuộc, ngây thơ vang lên.
“Tạ Quân Từ! Khi nào  về .” Niệm Thanh  một cách đáng thương: "Muội nhớ  lắm.”
Người mà cô bé bây giờ yêu thích và tin tưởng nhất là Tạ Quân Từ, khi  chuyện với , giọng cô bé đặc biệt non nớt, là đang  nũng.
Tạ Quân Từ thu hồi suy nghĩ,  dịu giọng : “Thanh Thanh hai ngày nay  ngoan ,   phiền sư phụ ?”
“Em ngoan lắm.” Niệm Thanh : "Sư hổ còn  cá nướng cho em ăn nữa đó!”
Cá nướng?
Tạ Quân Từ sững sờ,    bao giờ  sư tôn   nướng BBQ?
“Sư tôn  cho em ?” Tạ Quân Từ thậm chí  chút hoài nghi: "Em chắc ?”
“ , sư hổ còn đưa em  câu cá nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-126.html.]
Niệm Thanh tíu tít kể  hết chuyện  , cô bé rõ ràng  đáng thương như Tạ Quân Từ tưởng tượng, ngược    vẻ… cuộc sống cũng  tệ lắm?
Tạ Quân Từ bỗng nhiên nghĩ đến lời Tề Yếm Thù   — thiên tài  diện như  là hiếm   đời.
Sư tôn … lẽ nào,  nấu cơm?
Tạ Quân Từ bỗng nhiên nghĩ đến khả năng , cả  đều cứng đờ.
Đối diện, Tề Yếm Thù nhận lấy ngọc bài,  thờ ơ : “Bản tôn  nấu ăn, nhưng thấy ngươi tha thiết  đến tiên thành học nghề như , bản tôn cũng  nỡ  mất  nhiệt huyết của ngươi. Thôi, mau lên đường đến Thánh Võ Thành .”
Liên lạc  ngắt.
Tạ Quân Từ: "……"
Sao  bỗng nhiên cảm thấy  gì đó  đúng?
Sau khi thu  ngọc bài, Tề Yếm Thù cụp mắt  xuống con nhóc đang   trường kỷ bên cạnh.
Giọng  của cô bé vốn dĩ  mềm mại,  cô bé gọi  “sư hổ” một cách lí nhí mãi, thế mà   chút quen tai.
 Tề Yếm Thù  ngờ rằng, hóa  giọng  của nó còn  thể mềm mại hơn, nũng nịu hơn nữa.
Nếu   sự so sánh thì thôi , nhưng đặt cạnh  thế , so với cái giọng nũng nịu hết cỡ khi  chuyện với Tạ Quân Từ, thì lúc  chuyện với , giọng điệu của cô bé thực   bình thường,  hề  thêm bất kỳ ý tứ gần gũi  dựa dẫm nào.
Cái vật nhỏ , bề ngoài thì đòi  ôm, nhưng thật  trong lòng  phân định rạch ròi lắm.
Niệm Thanh đang  giả vờ  hiểu lật xem sách truyện, Tề Yếm Thù bèn duỗi một ngón tay  đặt lên trán cô bé, dùng sức đẩy ngã cô bé nhào  trường kỷ.
Cũng may là cô bé  tính tình , cô bé ngẩng đầu lên, ngây thơ chớp chớp mắt,  chống tay  dậy. Vừa mới bò dậy,   Tề Yếm Thù dùng một đầu ngón tay đẩy ngã. Cô bé  bò dậy, thấy Tề Yếm Thù  duỗi ngón trỏ , vội vàng đưa tay che trán.