Chuyện đưa cô bé cho Vương gia dường như là việc khiến Tạ Quân Từ hối hận nhất,   thể quên, và cô bé rõ ràng cũng  thể quên.
Nghe cô bé  , Tạ Quân Từ hận  thể lập tức trở về. Hắn cố gắng  định cảm xúc, mới dịu giọng an ủi: “Thanh Thanh,    , em ở , nơi đó mới là nhà của . Ta    cần em,  chỉ cần  ngoài  việc một thời gian,  xong sẽ về  nhanh thôi.”
Tạ Quân Từ dùng cách mà cô bé  thể hiểu  để giải thích một , cảm xúc của Niệm Thanh lúc  mới dần dần  định .
Phía  cô bé, Tề Yếm Thù trợn trắng mắt.
Hắn thật sự  chịu nổi sự  đổi của Tạ Quân Từ  khi nuôi trẻ con,  chuyện quá ghê tởm, đến mức   đánh .
Thấy cô bé   nữa, Tề Yếm Thù mới mất kiên nhẫn : “Được  chứ? Lần  tin ?”
Nghe thấy giọng , Tạ Quân Từ cung kính : “Sư tôn,  phiền ngài giúp con chăm sóc Thanh Thanh.”
Tề Yếm Thù căn bản   để ý đến đại đồ  của , theo tính cách  đây của , ngắt liên lạc là xong, nhưng    ngập ngừng,   về phía Ngu Niệm Thanh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ta sắp ngắt đây.” Hắn : "Ngươi  thể   nữa ?”
Lúc  câu , Tề Yếm Thù  che chắn ngọc bài,  để Tạ Quân Từ  thấy.
Niệm Thanh khẽ gật đầu,  sự dỗ dành của Tạ Quân Từ, tâm trạng cô bé   hơn. Dù  đối với một cô bé mà , hình chiếu thật sự quá thần kỳ, cứ như là  gặp  thật .
“Vậy   về sớm một chút nha.” Cô bé  bằng giọng mũi,  non nớt vô cùng: "Nhớ  nhớ em đó.”
“Ta sẽ.” Tạ Quân Từ dịu dàng .
Tề Yếm Thù  chịu nổi nữa,  lập tức ngắt liên lạc  ngọc bài.
“Vừa lòng ?” Hắn nhướng mày .
Hình chiếu biến mất, cô bé vẫn  quen lắm với pháp bảo của Tu Tiên giới, cô bé đưa tay chạm  ngọc bài, lí nhí hỏi: “Tạ Quân Từ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-129.html.]
Dưới sự giải thích của hệ thống, cô bé mới miễn cưỡng hiểu  chuyện  giống như một trò ảo thuật, và khi Tạ Quân Từ biến mất chính là lúc     ngoài  việc.
Vừa , Tề Yếm Thù cũng : “Nó   việc , khi nào ngươi nhớ nó thì  liên lạc.”
Cô bé an tâm.
Cô bé  đến mép trường kỷ, lật ,   vẻ  xuống giường.
Gân xanh  trán Tề Yếm Thù giật  ngừng,  duỗi tay  xách cổ áo  của cô bé lôi về.
“Ngươi   gì đấy?” Hắn hỏi.
Khóe mắt Niệm Thanh vẫn còn hoe đỏ, cô bé   nam nhân, ngây thơ : “Ra ngoài chơi ạ.”
Tề Yếm Thù: "……"
Được lắm, cô bé lật mặt cũng nhanh thật.
“Không thể chơi trong điện ?” Tề Yếm Thù hỏi.
Cô bé rụt cổ , lí nhí : “Trong phòng tối quá ! Thanh Thanh thích ban ngày.”
Tề Yếm Thù đặt cô bé xuống đất, cô bé liền chạy  mất hút,    còn thấy vẻ đau lòng buồn bã lúc nãy.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô bé biến mất  ánh nắng, Tề Yếm Thù  khỏi  nhạo một tiếng.
 là to gan,  dám chê điện của  tối ư?
Tề Yếm Thù dựa  gối mềm, ngón tay vô thức vuốt ve bầu rượu.
Đôi mắt xinh  mà sắc bén của   chằm chằm  bóng tối trong điện,  chậm rãi  chút hoảng hốt.
Nếu   vì những lời  của con nhóc,   sắp quên mất, bản   sống những ngày tháng mơ màng hồ đồ trong bóng tối  bao lâu .