Tất cả các cung điện di tích của môn phái   đỉnh núi chính đều  khả năng phòng hộ  cao, bức tường   đập hỏng, nhưng Tô Khanh Dung  mặt mày trắng bệch, m.á.u tươi đỏ thẫm chảy  từ khóe môi.
Tề Yếm Thù xuất hiện  mặt Ngu Niệm Thanh, đôi mắt  sâu thẳm, khí thế   vô cùng tàn bạo, là một bộ mặt khác mà cô bé  từng thấy.
Hắn túm lấy cổ Tô Khanh Dung, đầu ghé sát  tai , âm trầm gằn từng chữ: “Bản tôn    từng ,    chuyện gì khiến bản tôn mất hứng ?”
Môi Tô Khanh Dung trở nên trắng bệch,   phun  một ngụm máu, gian nan mở miệng : “Sư, sư tôn……”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù buông tay , Tô Khanh Dung ngã xuống đất.
Khí chất của  vốn   vẻ xanh xao bệnh tật kinh niên, bây giờ  phun máu, trông như sắp chết.
Tề Yếm Thù cũng  định  tay  mặt cô bé,  cúi ,  định mang Tô Khanh Dung ,   thấy cô bé hét lên: “Đừng! Đừng mà!”
Hắn  đầu, liền thấy cô bé cuộn tròn  ghế  ngừng run rẩy, nước mắt như hạt châu  ngừng rơi xuống.
Tề Yếm Thù  từng nghĩ tới cô bé ngày thường vô tư lự   thể lộ  vẻ mặt hoảng sợ đến nhường ,  sững sờ.
Hắn  về phía Ngu Niệm Thanh, cô bé  run lên một cái, cô bé nức nở  thút thít trong sợ hãi, theo bản năng co   lưng ghế, Tề Yếm Thù  thể  dừng bước.
“Niệm Thanh?” Tề Yếm Thù thấp giọng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-138.html.]
Sâu trong địa lao tối tăm ngột ngạt, những song sắt thô kệch, nặng nề với những cấm chế cổ xưa đang vận hành, dường như ngăn cách  thứ của thế gian bên ngoài.
Góc tường ẩm ướt mọc đầy rêu xanh và nấm mốc. Một con sên  lớp vỏ gồ ghề bò  nền gạch, lướt qua song sắt, bò qua vô  những vệt m.á.u  khô  thành màu đỏ sẫm, cuối cùng chìm hẳn  bóng tối.
Thiếu niên với sắc mặt trắng bệch  sấp  đất, bất động,  thở yếu ớt như sợi tơ.
Phần eo của   gông cùm  mặt đất, tấm lưng trần chi chít những vệt m.á.u loang lổ, m.á.u thịt bầy nhầy kéo dài đến tận đầu ngón tay.
Trừ khuôn mặt ,    thế mà   một mảng da thịt nào lành lặn.
Gương mặt Tô Khanh Dung áp  nền đất lạnh băng, hàng mi  chậm rãi run rẩy.
Trong tầm mắt mơ hồ của , xuyên qua song sắt,  qua hành lang địa lao dài dằng dặc,  bức tường cuối cùng  một giếng trời thông khí nhỏ hẹp. Ánh mặt trời  cắt thành từng vệt, từng vệt, nghiêng nghiêng chiếu rọi xuống mặt đất.
Đây là nguồn sáng tự nhiên duy nhất trong  bộ địa lao.
Ngày nào thiếu niên cũng  về nơi đó,  ánh mặt trời rơi xuống,  nó chiếu từ phía đông , ngày  qua ngày khác.
Địa lao   lúc nào cũng yên tĩnh như , cứ cách nửa tháng, sẽ   nhiều  bước qua vệt nắng hẹp cuối hành lang,  đến  mặt , nối  thứ pháp khí kinh khủng .
Máu thịt của  là bảo vật khó tìm  thế gian, nhưng cũng thấm đẫm kịch độc.
Trong một thời gian dài, họ  tìm  phương thức lấy m.á.u lấy thịt  nhất, thậm chí còn sáng tạo  một pháp bảo chuyên dụng,  thể tách  sạch sẽ từng miếng m.á.u thịt mà họ .