Lúc Niệm Thanh  chạy  ngoài chơi, quả nhiên  còn đầu bù tóc rối nữa.
Mấy ngày tiếp theo, một lớn một nhỏ hai  ở chung  đỉnh núi chính vô cùng hòa hợp.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù ban đầu cảm thấy một cô bé ở Thương Lang Tông chắc chắn sẽ   nhiều bất tiện, bây giờ xem , cô bé   bất kỳ sự bất tiện nào,    đổi ngược  là .
Hắn vốn dĩ cả ngày chìm trong men rượu,  khi Niệm Thanh đến đỉnh núi chính, Tề Yếm Thù tự nhiên   nhiều thời gian uống rượu như  nữa.   vốn vẫn  thể thỉnh thoảng nhấp một ngụm, kết quả   cô bé  tò mò  mỗi ngày đều uống thứ gì,  suýt chút nữa  để ý, may mà mùi rượu quá nồng,  Niệm Thanh hắt xì một cái.
Từ đó về , Tề Yếm Thù đem rượu cất hết .
Trước đây  một ngày  uống rượu là phiền muộn khó chịu, bây giờ liên tiếp mấy ngày  uống, thế mà   hề  cảm giác gì.
Ngay  đó, lúc Niệm Thanh chạy tới chạy lui trong điện suýt chút nữa  đồ đạc lộn xộn  vấp ngã, may mà  Tề Yếm Thù cứu một cách bình an vô sự.
Tề Yếm Thù lúc  cũng    thích yên tĩnh nữa, mấy trăm năm qua,   đầu tiên dọn dẹp chính điện một chút, thu dọn đồ đạc và những thứ  cần thiết, dồn sang một bên, còn nhớ để  mấy cái kệ thấp và bàn cho cô bé dùng.
Trong điện bỗng chốc trở nên rộng rãi.
Đợi đến khi Tô Khanh Dung một  ở trong động phủ chịu đựng qua một  phát bệnh đau đớn  , chỉnh trang  bản   trở về đỉnh núi chính, cảnh tượng   thấy là một chính điện   đổi  .
Không chỉ  , tấm vải đen vốn che kín tất cả các cửa sổ cũng   gỡ xuống một nửa, ánh mặt trời cuối cùng cũng  thể rọi  chính điện, phảng phất như trái tim lạnh băng, tăm tối của Tề Yếm Thù   xé  một lỗ hổng.
Tô Khanh Dung  ở cửa đại điện,  ngơ ngẩn  tất cả những điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-153.html.]
Chỉ  điều duy nhất  đổi là Tề Yếm Thù đang dựa  trường kỷ, trong tay  đang cầm một vài cuốn sách nhập môn Luyện Khí kỳ để xem, bên cạnh là cô bé đang chơi đồ chơi, phong cách giữa hai  thế mà  hòa hợp một cách kỳ lạ.
Cảm thấy Tô Khanh Dung  im  động, Tề Yếm Thù thờ ơ ngước mắt lên.
“Ngẩn  đó  gì,  .”
Tô Khanh Dung lúc  mới bừng tỉnh, cất bước  điện.
Không    là ảo giác của  , mà  luôn cảm thấy giọng điệu  chuyện của sư tôn  hòa hoãn hơn  nhiều…?
“Sư tôn.” Tô Khanh Dung  đến  bậc thềm,  cúi đầu hành lễ.
“Qua  ?” Tề Yếm Thù hỏi.
“Vâng.” Tô Khanh Dung thấp giọng .
Cơn đau của Tô Khanh Dung  hai ba tháng sẽ phát tác một , tuy  nguy hiểm đến tính mạng, nhưng căn bệnh kinh niên   đặc biệt tra tấn tinh thần  .
Tề Yếm Thù liếc   một cái,  gương mặt xanh xao ốm yếu của  thanh niên  chút tiều tụy, vì co giật nên mạch m.á.u ở cổ nổi lên màu xanh sẫm, hiện rõ  da.
Hắn khép sách , thờ ơ : “Thế gia Thương Minh cuối cùng cũng chịu lấy Lưu Trạch Kính , bản tôn  bảo Tạ Quân Từ  lấy .”
Tô Khanh Dung sững sờ.
Cô bé   họ đang  chuyện gì, cô bé chỉ chăm chú chơi, nhưng hệ thống thì  như đang suy tư điều gì.