Tô Khanh Dung  khỏi tim đập nhanh một chút.
Niệm Thanh ôm con chim nhỏ chạy tới, đến gần Tô Khanh Dung, cô bé  giơ tay  như  ,  nắm tay Tô Khanh Dung.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lần , Tô Khanh Dung  đáp  cô bé.
Hắn khẽ ho vài tiếng,  đó  một cách ôn hòa như  : “Đi thôi.”
Niệm Thanh tự  bước qua ngưỡng cửa, cô bé nghi hoặc hỏi hệ thống trong đầu: “Tại      nắm tay em ạ?”
Hệ thống: “Chắc là  ngại đó.”
Nó   mà   một kẻ tâm thần đang nghĩ gì chứ.
Niệm Thanh  theo Tô Khanh Dung  quảng trường. Tô Khanh Dung cúi đầu,  khẽ  hỏi: “Em  chơi cái gì?”
Cô bé giơ con chim nhỏ lên, mong đợi : “Huynh  thể  cho nó bay lên   ạ?”
Tô Khanh Dung gật đầu.
Hắn vươn cánh tay , ống tay áo theo đó mà mở rộng. Tay áo của   dài và rộng, Niệm Thanh  thấy  ngón tay , chỉ cảm thấy tay áo khẽ động, con chim gỗ nhỏ   Tô Khanh Dung truyền linh khí ,  một  nữa bay lên.
Cảnh tượng như  bất luận  thấy qua bao nhiêu , trong mắt một đứa trẻ đều vô cùng mới lạ.
Con chim gỗ  rót linh khí  bay lên, cô bé vội vàng đuổi theo. Một trò chơi đuổi bắt đơn giản, mà cô bé  chơi  vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-158.html.]
Tô Khanh Dung  Niệm Thanh chạy tới chạy lui, thái dương  từng cơn đau nhói,  nhịn  mà thở dài một tiếng.
Hắn bây giờ  chỉ  còn cảm thấy hứng thú với cô bé như , mà còn  một tâm thái  kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng giữ  cách).
Cho dù bọn họ đều là tu sĩ  tu vi cao, còn cô bé chỉ là một đứa trẻ tay  tấc sắt, mới cao bằng cái giường, nhưng sư tôn  thích cô bé. Chỉ bằng điểm  thôi, cũng đủ để cô bé  mưa  gió ở Thương Lang Tông.
Hơn nữa…
Ngón tay  ống tay áo dài của Tô Khanh Dung chậm rãi siết chặt.
Không  tại , chỗ  tay   Niệm Thanh chạm , mấy ngày nay đều  một cảm giác nóng rát, bất kể Tô Khanh Dung lau chùi rửa sạch thế nào, thậm chí dùng d.a.o để rạch, cũng  thể  giảm  cái cảm giác kỳ quái đó.
Nhiều năm như , đây là  đầu tiên   quan tâm đến đôi tay  xí của , thậm chí còn  an ủi .
Không    vì nguyên nhân   , mà mỗi khi Tô Khanh Dung chìm sâu  ảo giác,   thường xuyên nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, cô bé ôm lấy tay , ánh mắt trong sạch thuần khiết, quan tâm và thật sự hy vọng  khỏe .
 một chút quan tâm ,  những  mang đến sự giải thoát, mà ngược  còn mang đến một loại đau đớn khác khó  thể chịu đựng.
Tô Khanh Dung  tại chỗ, đang lúc thất thần, bỗng cảm nhận  tay áo   giật nhẹ.
Hắn cúi đầu,   đối diện với khuôn mặt ngẩng lên của cô bé, cô bé nghi hoặc : “Huynh   ạ?”
Tô Khanh Dung  ngờ   suy tư quá sâu, đến mức  hề nhận  Niệm Thanh  đến gần.
Hắn theo bản năng lùi  một bước, kéo giãn  cách với cô bé, tay áo cũng tuột khỏi tay cô bé.
“Không .” Tô Khanh Dung nở một nụ  ôn nhuận,  dịu giọng : “Sao  chơi nữa? Có  chơi chán  ?”