“ em   nhà của  ở  mà.” Niệm Thanh  một cách ngây thơ và mong đợi: "Bây giờ chúng    là bạn  ?”
Trong suy nghĩ của cô bé,  bằng lòng chơi với cô bé hai  chính là bạn  . Huống chi, cô bé còn  từng kết bạn với  lớn nào.
Đối mặt với đôi mắt ngây thơ của cô bé, Tô Khanh Dung    thôi.
Rất kỳ lạ.
Cái cảm giác kỳ quái đó  đến nữa .
Hắn  một nỗi sợ hãi khó  thể kiểm soát đối với sự gần gũi của Ngu Niệm Thanh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cô bé nhỏ tuổi trong sáng và tinh khôi như , tựa như ánh mặt trời ban mai chiếu rọi  dòng suối trong vắt, mang theo sự phấn chấn và trong trẻo của một sinh mệnh mới.
 Tô Khanh Dung  phảng phất như một con sâu bọ sống trong bóng tối của những rãnh mương,   quen với sự âm u và cô tịch.
Hắn chán ghét bóng tối, nhưng cũng   thể rời khỏi bóng tối. Ánh mặt trời  chạm  bóng ma mà   quen thuộc suốt trăm năm qua, sẽ  cho Tô Khanh Dung nảy sinh một cảm giác trốn tránh và khó chịu tột cùng.
Người bình thường cảm nhận  ánh mặt trời sẽ cảm thấy ấm áp.
Một  lớn lên trong cống ngầm, sẽ chỉ cảm thấy ánh mặt trời mang đến sự bỏng rát.
“Ta…” Yết hầu Tô Khanh Dung khẽ động, một lúc lâu ,  thấp giọng : "Đi nơi khác  ?”
Giọng  mang theo một chút khẩn cầu nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-167.html.]
Sườn núi của  cằn cỗi và âm u như , giống hệt như con  ,  xí. Tô Khanh Dung   để cô bé  thấy.
Niệm Thanh luôn là  hiểu chuyện, thấy Tô Khanh Dung thật sự  , hơn nữa dường như tâm trạng cũng   lắm, cô bé liền gật đầu.
“Vậy chúng    ạ?” Cô bé hỏi.
Tô Khanh Dung thúc giục thuyền lá, cuối cùng chở cô bé  về phía tây nam của Thương Lang Tông.
Thương Lang Tông chiếm một vùng đất cực lớn, hơn sáu phần mười diện tích đều là thiên nhiên tự do sinh trưởng. Xuyên qua một dãy núi trập trùng, họ đến một thung lũng.
Niệm Thanh  hề sợ độ cao, cô bé cứ mãi nhoài  bên mạn thuyền lá  xuống . Khi  đến  trung của thung lũng, cô bé lập tức kinh ngạc kêu lên.
Khắp thung lũng nở đầy vô  loài hoa, những đóa hoa đủ màu sắc tạo thành một biển hoa, khẽ đung đưa theo gió nhẹ. Từ  cao  xuống, muôn hoa như những con sóng đang vỗ.
“Nhiều hoa quá  ạ.” Cô bé hưng phấn .
Thuyền lá  mới dừng   bãi cỏ bên cạnh biển hoa, Niệm Thanh   thể chờ đợi mà nhảy xuống, chạy vội qua xem hoa. Tô Khanh Dung thu  pháp bảo,  theo  cô bé.
Linh khí của Thương Lang Tông dồi dào, những đóa hoa nở vô cùng rực rỡ. Những đóa hoa ở gần thì còn đỡ, cao  đến n.g.ự.c cô bé, càng  sâu  trong biển hoa, hoa  càng mọc cao và tươi  hơn, cảm giác  thể bao phủ cả một đứa trẻ.
Niệm Thanh vốn thích những thứ xinh , cô bé xem đến hoa cả mắt, yêu thích  nỡ rời tay, lúc thì nhẹ nhàng sờ  cánh hoa màu tím, lúc thì ngửi mùi hương của hoa màu hồng, vui vẻ  thôi.
Thấy cô bé thích như , giọng điệu của Tô Khanh Dung  khỏi hòa hoãn xuống: “Thích hoa nào thì cứ hái,  xuống từ từ ngắm.”
“Không cần  ạ.” Ngu Niệm Thanh dùng ngón tay cẩn thận vuốt ve đóa hoa: "Hoa sẽ đau đó.”
“Sẽ  .” Tô Khanh Dung lặng lẽ : "Huống chi, ở đây  hàng vạn đóa hoa, thiếu mấy bông cũng sẽ  .”