Thật  Niệm Thanh vì để  thể với tới đỉnh đầu ,    gần Tô Khanh Dung, gần đến mức cô bé chỉ cần tiến thêm một chút nữa là  thể ôm lấy cổ .
Khoảng cách gần như , mà cô bé   chủ động ôm một cái, càng giống như một hành động mang ý nghĩa tượng trưng. Cứ như thể  Tô Khanh Dung "ngại ngùng", cô bé  chủ động  99 bước, chủ động đến gần  đến mức  chỉ cần đưa tay  là  thể ôm  cô bé, mang theo một ý nghĩa  hòa và bỏ qua chuyện cũ.
Chỉ cần  đưa tay , họ sẽ thật sự là bạn bè, Niệm Thanh sẽ  cận với  như cách cô bé  cận với Tề Yếm Thù và Tạ Quân Từ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hơi thở của Tô Khanh Dung trở nên nặng nề, tay   kiểm soát  mà từ từ nâng lên. Ống tay áo theo cổ tay tuột xuống, bàn tay đầy sẹo của Tô Khanh Dung dần dần đến gần  lưng cô bé.
Ngay trong khoảnh khắc ,  mắt  bỗng lóe lên hình ảnh quá khứ.
Hắn  thấy đóa cúc dại  kẹp giữa khe chén năm đó, nhanh chóng  nhuốm đỏ và khô héo trong tay , cuối cùng mục rữa thành tro bụi.
Tâm trí Tô Khanh Dung run lên,  bỗng nhiên  dậy, lùi  mấy bước.
Hắn thở hổn hển, vẻ mặt từ hoảng loạn dần dần trở nên lạnh băng.
Đối mặt với cô bé đang  chút    , nắm chặt vạt áo , Tô Khanh Dung  .
Giọng  lạnh lùng : “Đi thôi, nên rời khỏi đây .”
Quãng đường tiếp theo, bầu  khí giữa một lớn một nhỏ hai   căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-170.html.]
Cô bé còn nhỏ, lặng lẽ liếc  Tô Khanh Dung vài , nhưng thấy Tô Khanh Dung vẫn luôn  sắc mặt lạnh lùng xa cách, như thể  biến thành một  khác, cô bé liền cũng   gì, một  nhoài  bên mạn thuyền lá  xuống .
Đột nhiên, thuyền lá đang lướt  giữa  trung dừng .
Niệm Thanh  đầu  về phía  thanh niên, chỉ thấy Tô Khanh Dung đang nhíu mày.
“Có   trở .” Hắn .
Kết giới xuất nhập của Thương Lang Tông d.a.o động, xé  một khe hở hẹp dài, một bóng  từ trong khe hở hiện .
Người đến đầu đội ngân quan, khoác áo choàng đen. Thân hình  cao thẳng như một lưỡi đao, vẻ mặt âm u, lạnh lùng, xung quanh phảng phất một luồng hàn khí nhàn nhạt,  giận mà uy, khiến  khác cảm thấy áp lực.
Mỗi  tử  xa trở về đều  đến đỉnh núi chính bái kiến Tề Yếm Thù, cho dù hai thầy trò chẳng   mấy câu, nhưng đó cũng  xem như một truyền thống.
Tạ Quân Từ và Tần Tẫn đều là những  hễ  khỏi cửa là  biệt nửa năm đến một năm. Lần  Tần Tẫn  ở bên ngoài đến hơn tám tháng, bây giờ mới trở về.
Hắn  về hướng đỉnh núi chính, đến  nửa đường, Tần Tẫn nghiêng mặt, đôi mắt sắc như chim ưng  về phía một ngọn núi cao bên cạnh.
Hắn vươn tay, một luồng sức mạnh đầy uy áp  chút nể nang mà phóng về phía đó, tựa như sóng lớn vỗ  đá, rừng cây  chân vì thế mà chấn động.
Năng lực của Tần Tẫn đủ để san bằng một ngọn núi, chẳng qua  bộ Thương Lang Tông đều thuộc về Tề Yếm Thù, chỉ  ngọn núi cá nhân của họ mới thuộc về chính .
Tề Yếm Thù thích yên tĩnh, tính tình   , vì  các  tử ở những khu vực công cộng như thế  đều sẽ  gây  động tĩnh quá lớn. Uy áp của Tần Tẫn càng giống như một lời cảnh cáo.