Hắn chỉ cảm nhận  một điều, tuy rằng , Tạ Quân Từ và Tô Khanh Dung đều  thực lực mạnh mẽ, bên ngoài ác danh truyền xa, nhưng địa vị hiện giờ trong môn phái…  lẽ thật sự  cao bằng vị sư  mới nhặt về ?
Buổi tối, Niệm Thanh  chơi đồ chơi,   Tề Yếm Thù đang thong thả  đồ may vá.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Ngón tay thon dài của nam nhân luồn qua  giữa chỉ và vải, cảnh tượng  đặt   Tề Yếm Thù,  cho   một cảm giác dung hợp kỳ quái.
“Ngày mai  sẽ để Tần Tẫn đến đây, các ngươi chắc sẽ  ở chung với  nửa ngày.” Tề Yếm Thù mở miệng : "Hắn tuy trông  vẻ hung dữ, nhưng sẽ   hại con .”
“Thật ạ?” Niệm Thanh lo lắng : "Trông    giống  sẽ đánh trẻ con.”
Tần Tẫn  đến  cũng đổ một cái bóng to lớn,  hình đó  Niệm Thanh  khỏi nhớ đến một hộ nông dân trong thôn. Nam nhân đó cũng  một cái bóng  to rộng, và ông   đánh con của .
Nghe cô bé  một cách nghiêm túc và lo lắng như một bà cụ non, Tề Yếm Thù  khỏi bật  thành tiếng.
“Thanh Thanh yên tâm ,   dám đánh con .” Nụ  của Tề Yếm Thù dịu  một chút,  : "Không cần sợ , nhưng mà con  Tần Tẫn cũng   gì thú vị, ở chung với  chắc là nhàm chán lắm.”
Tề Yếm Thù tay cầm kim bạc, ngũ quan của  sâu và lập thể, trông như một bậc thượng vị  kinh qua mưa m.á.u gió tanh. Bàn tay  cầm cây kim dài  giống như đang  đồ thủ công, mà trông càng giống như đang chuẩn  ám toán  khác.
Chẳng bao lâu, Tề Yếm Thù  may xong, đưa cho Niệm Thanh.
“Hổ bông!” Cô bé vui vẻ .
“Là mèo.” Tề Yếm Thù .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-178.html.]
Hình dáng  may quả thực giống một con hổ bông,  hình to mềm mại, tứ chi ngắn cũn nhỏ xíu,  đầu  hai cái tai, Niệm Thanh nghĩ là hổ bông cũng  bình thường.
Niệm Thanh ôm lấy ngó nghiêng, cô bé : “Chính là hổ bông mà.”
“Là mèo.” Tề Yếm Thù kiên trì : "Chắc chắn là vì   vẽ mặt lên, con  đây…”
Hắn đưa tay  định bắt lấy, nhưng cô bé động tác  nhanh, né sang một bên.
Cô bé ôm thú bông, nhảy tới nhảy lui  trường kỷ, trốn tránh tay Tề Yếm Thù, còn  quên lớn tiếng : “Hổ bông, hổ bông!”
Tề Yếm Thù chống một bên má, bất đắc dĩ  cô bé.
Thôi, hổ bông thì hổ bông, cô bé thích là .
Kết quả là, Niệm Thanh dường như  chút quá thích. Đến lúc  ngủ cô bé cũng ôm thú bông,  để Tề Yếm Thù ôm .
Cô bé lon ton  sang một bên, tuyên bố: “Hôm nay Thanh Thanh  ngủ cùng hổ bông.”
“Con đúng là đồ  mới nới cũ.” Tề Yếm Thù đưa tay véo chóp mũi cô bé,  nhướng mày: “Con nghĩ kỹ ,   đều ngủ cùng hổ bông ?”
Niệm Thanh chớp chớp mắt, cô bé ngây thơ sửa : “Không    đều ngủ cùng hổ bông, mà là hôm nay ngủ cùng hổ bông.”
Thấy cô bé   lời  của  dắt mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang vùi  con thú bông, đôi mắt ngấn nước  , khóe miệng Tề Yếm Thù  khỏi cong lên, vẻ mặt   thêm vài phần cưng chiều,  đưa tay lên véo má cô bé.
“Sao con  thông minh như , hửm?” Tề Yếm Thù cúi đầu  cô bé, giọng  trầm thấp từ tính của  vang lên: "Trẻ con  đời  đều thông minh như con ?”