Vừa  Tề Yếm Thù một chưởng  đánh tan  những tạp chất  tắc nghẽn kinh mạch của  do phát bệnh, tuy tốc độ nhanh,  cần Tô Khanh Dung tự  tốn mấy tháng trời từ từ thông mạch, nhưng đỡ một chưởng của sư tôn, cũng đủ cho  chịu trận.
Tô Khanh Dung miễn cưỡng đè nén chân khí hỗn loạn,  ngước mắt lên, nghi hoặc : “Sư tôn,  chuyện gì ?”
Tề Yếm Thù   gì,  cởi bỏ kết giới, bóng dáng lập tức biến mất  thấy.
Tô Khanh Dung chậm nửa nhịp,   nhanh  đoán  chắc là  liên quan đến đỉnh núi chính.
… Lẽ nào tên Tần Tẫn đó   cô bé  thương?
Vẻ mặt Tô Khanh Dung trở nên nghiêm túc,   định vận sức, trong cổ họng  dâng lên một vị m.á.u tanh ngọt.
Hắn miễn cưỡng vận khí đè xuống, một bên hướng về đỉnh núi chính, một bên tự thi triển cho  một thanh khiết thuật.
Sườn núi dùng để tu luyện và đỉnh núi chính vị trí cũng  xa, Tô Khanh Dung chỉ trong vài  thở  đến  ngoài điện.
“Thanh Thanh.” Người còn   đến nơi,   chút dồn dập mà gọi.
Tô Khanh Dung vịn  cột cửa,  ngẩng đầu, liền thấy cô bé đang cuộn  trong chăn, để lộ  một khuôn mặt nhỏ nhắn  khóe mắt và chóp mũi đều  đến đỏ ửng. Hàng mi cô bé vẫn còn ướt đẫm, trông đáng thương vô cùng.
Giữa điện, Tề Yếm Thù lạnh lùng  chằm chằm  Tần Tẫn. Hắn hỏi bằng một giọng bình tĩnh: “Ngươi   gì?”
Nếu Tề Yếm Thù nổi giận đùng đùng, thì đó   là chuyện gì to tát.  khi  đè nén lửa giận, thì sự việc  trở nên nghiêm trọng.
Tần Tẫn tự   đuối lý,  cúi đầu,   một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-186.html.]
Tề Yếm Thù rút kinh nghiệm từ  ,      tay  mặt cô bé, chỉ lạnh nhạt : “Đến sườn núi chờ bản tôn.”
Lông tơ của Tần Tẫn đều dựng  vì những lời .
Những thập kỷ đầu mới bái sư,  vẫn là một  tử   tinh thần phản nghịch, ngày nào cũng nghĩ cách   để thắng  Tề Yếm Thù.
Sau khi  sư phụ đánh cho tâm phục khẩu phục, Tần Tẫn liền  ít khi chọc giận Tề Yếm Thù.
Bây giờ   thấy những lời  của Tề Yếm Thù, bóng ma tâm lý năm xưa lập tức  ùa về trong lòng.
Tần Tẫn khẽ đáp một tiếng  hành lễ, bóng dáng  biến mất  thấy.
Tuy  sống cùng đám tiên nhân  gần một tháng, nhưng mỗi khi  thấy họ đột nhiên biến mất  bay tới bay lui, Niệm Thanh vẫn cứ xem đến ngây .
Cô bé ngơ ngác  nơi Tần Tẫn biến mất, tiếng   ngừng  từ lúc Tề Yếm Thù trở về, chẳng qua đứa trẻ  mới  xong  thiếu oxy, đầu óc trông  vẻ   chậm.
Nhìn bộ dạng của cô bé, Tề Yếm Thù  khỏi  chút đau lòng.
Đêm qua  mới  một , hôm nay  , đây là chuyện gì chứ.
Hắn  lên bậc thềm, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô bé.
“Thanh Thanh, đừng sợ.” Tề Yếm Thù dịu giọng,  hỏi: “Sao ? Có   bắt nạt con ?”
Trẻ con chính là như , vốn dĩ   ,   lớn hỏi một câu, lập tức  lã chã rơi nước mắt, đứt quãng kể  chuyện  xảy .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Niệm Thanh thật  tự     sai, cô bé sợ Tề Yếm Thù cũng sẽ mắng , cô bé lau nước mắt, nức nở : “Thanh Thanh sai , Thanh Thanh   lời.”