Mà bên ,  giám hộ  hệ thống mặc định là “một nửa”, đang trò chuyện với đứa trẻ.
“Thích   là thích Tạ Quân Từ?” Tề Yếm Thù thờ ơ hỏi.
Câu hỏi    hỏi một   đây, và nhanh chóng tự rước lấy nhục.
Lần , cô bé  nể tình,  lập tức trả lời.
Cô bé chơi đồ chơi, giọng  non nớt nhưng  chững chạc: “Thích sư hổ và thích Tạ Quân Từ  giống  ạ.”
“Chỗ nào  giống ?” Tề Yếm Thù bảo vệ thể diện của ,  trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc  mới  tâm trạng xem cô bé định  thế nào.
“Chính là  giống .” Niệm Thanh : "Thanh Thanh đều thích.”
Đứa trẻ ,    thể  chuyện khéo léo như ?
Tề Yếm Thù hừ  một tiếng,  lạnh nhạt : “Vậy đợi Tạ Quân Từ trở về, buổi tối con   sẽ về  đó ?”
— Trông  vẻ, trong tông môn  lo lắng vì Tạ Quân Từ sắp trở về,  chỉ  một  Tô Khanh Dung.
“  ạ!” Niệm Thanh trả lời  dứt khoát, cô bé  bằng giọng non nớt: “Lúc ăn cơm con sẽ trở về!”
Cô bé đúng là chẳng thiệt thòi gì cả.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù chậm rãi : “Tạ Quân Từ cũng sẽ  ôm con ngủ .”
Nghe thấy những lời  của , cô bé lúc  mới nhận  và cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-204.html.]
 , Tạ Quân Từ  ôm cô bé.
Niệm Thanh  quen với lồng n.g.ự.c của Tề Yếm Thù,  lạnh  mềm,  còn thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng cô bé, ngủ còn thoải mái hơn cả giường.
 cô bé cũng   Tạ Quân Từ ngủ nữa, cô bé   nhớ  .
Cô bé  đầu tiên trong đời rơi  một trong những tình thế khó xử nhất của .
Câu hỏi chất vấn tâm hồn của Tề Yếm Thù quá chí mạng, Tiểu Niệm Thanh cả một đêm đều  nghĩ   biện pháp giải quyết.
Đợi đến lúc tối tắt nến  ngủ, cô bé ôm cổ Tề Yếm Thù,  một cách đáng thương: “Không    là một nhà  ạ? Người một nhà tại    ở cùng ?”
Đối với Niệm Thanh mà , chỉ riêng đỉnh núi chính   lớn, lớn đến mức cô bé cảm thấy  ăn một bữa cơm cũng như trèo đèo lội suối, huống chi là  cách giữa đỉnh núi chính và ngọn núi nơi Tạ Quân Từ ở. Thật sự là đường sá xa xôi, chẳng khác nào  xa nhà là mấy.
Cô bé thật sự  hiểu, tại      ở xa  như .
Nghe câu hỏi của cô bé, Tề Yếm Thù khựng ,  nhất thời    trả lời thế nào.
Họ  chỉ    một nhà, mà bầu  khí trong môn phái thật  cũng    như các tiên môn khác.
Ở cùng ? Tề Yếm Thù  bao giờ nghĩ đến. Cho dù ở các môn phái khác, các  tử cùng một sư phụ đại đa  quả thực đều ở cùng một chỗ.
Tề Yếm Thù chỉ  thể giải thích cho cô bé  theo lý lẽ của thế gian: “Bởi vì họ đều  trưởng thành, lớn lên thì   ở riêng.”
Niệm Thanh ngây thơ mờ mịt, cũng    hiểu  .
Cô bé dựa  vai Tề Yếm Thù, con nhóc bỗng thở dài một  thật sâu, trông  vẻ phiền muộn  thôi.
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô bé, Tề Yếm Thù  chút dở  dở ,  nhướng mày : “Rốt cuộc là con  nỡ xa ,  là  nỡ xa việc  ôm con ngủ?”
“Đều  nỡ ạ.” Niệm Thanh  bằng giọng non nớt.