Tạ Quân Từ dừng  giữa  trung,  quả nhiên  thấy bóng dáng của Tần Tẫn.
Hai  tám tháng  gặp,    ý định khách sáo hỏi thăm, ngược  chỉ cần ở cùng một nơi, liền  một cảm giác tranh đấu sắc bén.
Tạ Quân Từ lạnh lùng : “Có việc gì?”
Tần Tẫn hừ  một tiếng.
“Không  việc gì.” Hắn : "Trùng hợp thật, bản tọa cũng  đến đỉnh núi chính.”
Trong mắt   một vẻ vui sướng khi  gặp họa mà Tạ Quân Từ  hiểu , Tạ Quân Từ cũng mặc kệ , tiếp tục bay về hướng đỉnh núi chính.
Tần Tẫn cũng  vội, chậm rãi  theo .
Tạ Quân Từ đáp xuống ngoài chính điện,  nhanh chân bước qua ngưỡng cửa,  điện liền hành lễ : “Sư tôn,  tử  trở .”
Lời còn   xong,   ngẩng đầu vội vã tìm kiếm bóng dáng cô bé.
“Tạ Quân Từ!” Niệm Thanh vui mừng kêu lên một tiếng, cô bé vứt quân cờ trong tay xuống, liền chạy về phía Tạ Quân Từ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tạ Quân Từ đưa tay ôm cô bé  lòng, nỗi vướng bận kéo dài cả tháng trời cuối cùng cũng   giải tỏa.
Cô bé ôm cổ , bám chặt lấy , cô bé  một cách đáng thương: “Muội nhớ  lắm, nhớ lắm,    lâu như .”
Tạ Quân Từ ôm lấy  thể mềm mại của Niệm Thanh, mày mắt xa cách lạnh lùng của  cuối cùng cũng lộ  một chút ý .
“Ta cũng nhớ .” Hắn nhẹ giọng .
Thanh Thanh bế lên hình như nặng hơn một chút,  giống như lúc  mới cứu cô bé, ôm   chút trọng lượng nào, nhẹ đến mức    hoảng sợ. Trên  cô bé cuối cùng cũng  chút thịt,  còn gầy trơ xương như ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-206.html.]
Tề Yếm Thù thật sự  nuôi cô bé  .
Trong lòng nghĩ đến đây, Tạ Quân Từ lúc  mới bỗng nhiên nhớ  sư tôn    bỏ quên ở một bên.
Xưa nay các  tử đều  kính sợ Tề Yếm Thù, Tạ Quân Từ càng  bao giờ  lúc lơ là như . Hắn bỗng nhiên  hồn, vội vàng quỳ xuống.
Trong lòng  còn ôm Tiểu Niệm Thanh, cô bé theo  lên xuống, nhưng vẫn cứ ôm chặt cổ   rời, trông  vẻ thật sự  nhớ Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ  định cáo tội, Tề Yếm Thù  lạnh nhạt : “Vất vả cho ngươi ,  lên .”
“… Đa tạ sư tôn.”
Tạ Quân Từ  giỏi ăn , tất cả sự cảm kích cuối cùng cũng chỉ hóa thành bốn chữ ngắn ngủi.
Hắn  dậy, ôm cô bé, lúc  mới rốt cuộc  thời gian dời sự chú ý từ   Niệm Thanh  xung quanh.
Không xem thì thôi,   một cái, lập tức  Tạ Quân Từ  chút ngây .
Toàn bộ chính điện   đổi  , cuối cùng cũng  còn thấy dáng vẻ tối tăm âm u, chất đầy đồ đạc lộn xộn ban đầu, bây giờ  trở nên vô cùng sáng sủa sạch sẽ. Ngay cả Tề Yếm Thù cũng  còn rượu  rời tay, trong điện   đồ đạc linh tinh và bình rượu, ngược  ở bên cạnh  bày  nhiều đồ dùng trẻ con.
Đây…
Những thứ … đều là vì Thanh Thanh?
Hắn  chút chấn động.
Tạ Quân Từ là  tử đầu tiên của Tề Yếm Thù, cũng là  ở bên  lâu nhất. Hắn  sư tôn luôn luôn tiêu cực chán đời, thậm chí đối với việc đắc đạo phi thăng cũng   hứng thú, cứ thế say sưa ít nhất cũng  mấy trăm năm.
Thế mà bây giờ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Tề Yếm Thù … cai rượu?