Ngu Tùng Trạch    bất kỳ phản ứng nào.
Môi  trắng bệch,  nghiêng , như định  về phía Đạp Tuyết, nhưng chân run lên, cả  va  chiếc bàn bên cạnh, khiến dân làng kinh hô một trận, vội vàng chạy  đỡ   xuống giường đất.
Hắn gục đầu xuống, thở hổn hển, đầu óc  cuồng.
Ngu Tùng Trạch, một thiếu niên mới lớn, vốn đang ở độ tuổi ăn ba cái bánh màn thầu lớn một bữa vẫn thấy đói.
Tháng , cuộc sống trong nhà ngày càng gian nan, chút đồ ăn tiết kiệm , đút cho một đứa trẻ mới hơn ba tuổi như Niệm Thanh cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống.
Hắn và em gái chia  bữa ăn, một ngày  thường chỉ ăn một bữa. Về cơ bản là  dựa  ý chí  gánh vác gia đình, chăm sóc em gái cùng với thể trạng của tuổi trẻ mà gắng gượng, dường như cũng  thấy khổ.
Bây giờ Niệm Thanh đột nhiên mất tích, trụ cột tinh thần của Ngu Tùng Trạch bỗng chốc sụp đổ,  chịu một cú sốc tinh thần lớn như , cơ thể vốn  suy nhược tức khắc  chống đỡ nổi.
Tại ?
Trong cơn choáng váng và mê man, đầu óc Ngu Tùng Trạch chỉ xoay quanh câu hỏi .
Tại   là Niệm Thanh? Từ đầu mùa đông đến giờ, con bé còn   khỏi cửa, nhà họ  ở tít cuối thôn,  con bé  thể    theo dõi ?
Ngu Tùng Trạch nghĩ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-23.html.]
Những  lớn bên cạnh dường như vẫn luôn thấp giọng an ủi , thế nhưng Ngu Tùng Trạch một câu cũng   lọt.
Ngón tay thon dài của  vuốt ve tấm chăn, buổi sáng cô bé còn rúc trong chăn, ôm tay   nũng,  bây giờ  biến mất  thấy ?
Ngu Tùng Trạch hoảng hốt nghĩ, nếu hôm nay  chiều theo ý em mà   ngoài,   em sẽ  xảy  chuyện ?
Bầu trời bên ngoài, dần dần tối sầm .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 lúc , ngoài sân  tiếng xôn xao,   : “Lương Đệ về !”
Ngu Tùng Trạch đột nhiên ngẩng đầu,  lao  ngoài, chỉ thấy Lương Đệ đang ngửa mặt   con đường làng thở hổn hển, mặt đỏ bừng, đến sức để  dậy cũng  ,     là vội vã chạy về.
“Lương Đệ,   thấy Thanh Thanh ?” Ngu Tùng Trạch nhào tới, dồn dập hỏi.
Lương Đệ  thở dốc  gật đầu,   một cách đứt quãng: “Ta vẫn luôn, vẫn luôn theo  mấy  đó, theo họ  thành Định An,  đó, hộc…  đó một tên trong  chúng ôm Thanh Thanh lên xe ngựa. Xe ngựa quá nhanh,   đuổi kịp, nhưng  khi  thành  vẫn luôn tìm,  đó thấy chiếc xe ngựa đó   từ con đường của phủ tiểu thư Ngụy gia…”
Nghe   ,    khỏi sững sờ.
Vốn dĩ dân làng đều nghĩ là bọn bắt cóc trẻ con,  ngờ chuyện    liên quan đến Ngụy gia.
“Lương Đệ, cháu   rõ ? Lời   thể  bừa  .” Một  bên cạnh nghi hoặc : “Ngụy gia   thể để ý đến Niệm Thanh , chuyện   tám đời cũng chẳng liên quan mà.”
“Cháu tuyệt đối   nhầm!” Lương Đệ  lấy   ,  từ  đất bò dậy, nghiêm túc : “Cháu vẫn luôn đợi ở ven đường,   đến việc chiếc xe ngựa đó   từ con đường của phủ tiểu thư, mà mấy gã đàn ông đó  khi  thành  tháo khăn bịt mặt xuống, cháu tận mắt thấy bọn họ   phủ tiểu thư từ cửa !”