Lưu Kế Nhân giật , ông  cúi đầu xuống, bất ngờ đối diện với đôi mắt đỏ rực của thiếu niên. Chính là Ngu Tùng Trạch  khi  những lời đó của ông ,  hồi quang phản chiếu, gượng dậy  thở cuối cùng.
Mặt và tay  đầy máu, giống như một lệ quỷ đòi mạng, bàn tay m.á.u ghì chặt lấy cổ tay của Lưu Kế Nhân.
“Ta thành quỷ cũng sẽ  tha cho các ngươi!” Đồng tử của thiếu niên ánh lên sự hận thù đáng sợ,  nghẹn ngào  bằng giọng lạnh lẽo: “Tất cả những kẻ  hại Niệm Thanh,  đời đời kiếp kiếp cũng sẽ  bỏ qua! Bất kể  trả giá nào,  cũng  các ngươi sống  bằng chết, c.h.ế.t   yên !”
Giọng  khàn khàn và tàn nhẫn của  hòa  cơn gió lạnh buốt,  cho tên ác bộc cầm đầu như Lưu Kế Nhân cũng  sởn tóc gáy.
Bọn họ   những chuyện trái với lương tâm   một trăm cũng  mấy chục , những lời nguyền rủa như thế  cũng thường xuyên  thấy, vốn dĩ  nên để tâm.
  hiểu tại , lời  của thiếu niên dường như biến thành một sức mạnh hữu hình, vô cùng rợn . Lưng Lưu Kế Nhân lạnh toát, ông   giật cổ tay   khỏi tay Ngu Tùng Trạch, nhưng   thể động đậy.
Ông  thẹn quá hóa giận mà mắng: “Các ngươi  cái gì,  tay !”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đám ác bộc lúc  mới bừng tỉnh, nhào tới gỡ ngón tay của thiếu niên .
Bọn họ đều run lên vì lạnh, nhưng lạ   ai dám đánh  nữa.
Lưu Kế Nhân cuối cùng cũng thoát  khỏi bàn tay m.á.u của Ngu Tùng Trạch,  ngã phịch m.ô.n.g xuống đất, ngẩng đầu lên,    đối diện với đôi đồng tử của thiếu niên đang mở trừng trừng  , c.h.ế.t  nhắm mắt, tức khắc  run lên.
“Ném nó xuống con suối ngoài thành!” Giọng Lưu Kế Nhân vỡ : “Nhanh lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-28.html.]
Đám tay sai loạng choạng nâng Ngu Tùng Trạch về phía ngoại ô, đến chỗ con suối, họ ném thiếu niên xuống mương,    co giò bỏ chạy, như thể  con quái vật nào đó trong bóng tối.
Sau khi bọn họ chạy , vùng ngoại ô trở  yên tĩnh, chỉ còn  thiếu niên lặng lẽ  trong vòng tay của tuyết.
Ngu Tùng Trạch rơi  một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Một mặt,   thể cảm nhận  sinh mệnh của  đang trôi , ý thức đang chìm xuống, lún sâu  bóng tối của cái chết.
Mặt khác,   cảm thấy tự do.
Dường như một phần nhỏ ý thức của  bắt đầu thoát ly khỏi thể xác. Hắn  còn  thấy đêm tối và tuyết trắng, thế giới dần trở nên mơ hồ, cơ thể cũng  còn là thể xác cho hồn phách nữa.
Hắn ý thức  rằng  nên "", nhưng   một luồng sức mạnh lớn hơn giữ  .
Trong mảnh hỗn độn ,    qua bao lâu.
Dường như  qua mấy trăm năm,  như thể chỉ trong nháy mắt.
Bỗng nhiên,   thấy một tiếng  khẽ.
Giọng của một  đàn ông đầy hứng thú vang lên: “Thú vị đấy.”
Ý thức của thiếu niên vốn  trở nên hỗn độn và tăm tối, những lời  như một ngọn đèn phá tan màn tuyết, mang đến một tia sáng rõ.
Một giọng  khác nghi hoặc: “Chủ thượng, đây chẳng  chỉ là một hồn phách  chấp niệm quá nặng thôi ? Thuộc hạ    tên Nhân tộc   gì khác biệt.”