Ngu Niệm Thanh  chạy lung tung  chơi, mỗi ngày đều yên tĩnh nép ở một góc trong chính điện,  lãnh địa của  để vẽ tranh,  sách. Cô bé  gây  tiếng động, cũng   phiền thêm,  cho Tề Yếm Thù thậm chí  cần  phân tâm suy nghĩ về cô bé.
Tề Yếm Thù Thường xuyên trầm tư cả một ngày, bỗng nhiên hồi phục tinh thần ,  về phía Niệm Thanh, thấy cô bé tự  ở đó  , liền  tiếp tục nghĩ chuyện của .
Tề Yếm Thù  từng thấy qua dáng vẻ ban đầu của cô bé, tự nhiên cũng  rõ ràng, một đứa trẻ trông  vẻ cái gì cũng  hiểu cũng sẽ  những nỗi lo âu. Tiểu Niệm Thanh càng im lặng, càng ngoan ngoãn  lời, liền càng là đang lo lắng sợ hãi điều gì đó.
Thật  Tề Yếm Thù cũng là như thế.
Hắn tuy trong tay thường xuyên cầm sách, nhưng thật  từ sáng đến tối đều đang đợi tin tức, cuốn sách đó  tới  lui cũng chỉ  một trang,   cũng  lật qua .
Hắn cái gì cũng   xong, chỉ  thể cứng rắn chờ đợi.
Ma giới   tin tức truyền đến, xem như là tin tức .
Mãi cho đến vài ngày ,  rốt cuộc cũng nhận  liên lạc của Tô Khanh Dung.
“Sư tôn,   đón  , bây giờ liền trở về.” Tô Khanh Dung ,  dường như cũng thở phào nhẹ nhõm,  chuyện  chút  ăn nhập,  bổ sung một : “Cả hai  đều đón  .”
Ngay  đó, từ phía bên  ngọc bài truyền đến hai tiếng chào hỏi yếu ớt, chính là Tạ Quân Từ và Tần Tẫn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Ngón tay Tề Yếm Thù siết chặt lấy ngọc bài, gân xanh  mu bàn tay nổi lên.
Qua một lúc lâu, yết hầu  khẽ động, mở miệng : “Biết .”
Tề Yếm Thù ngắt ngọc bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-292.html.]
Trong tay  vẫn cứ nắm lấy ngọc bài, cả  ngả về phía  dựa  lưng ghế, hít một  thật sâu, mày mắt lúc  mới hiện  một tia mệt mỏi.
Tề Yếm Thù  về phía cô bé ở một bên, dịu giọng : “Thanh Thanh, các sư  của con đều sắp trở về .”
Món đồ chơi trong tay Niệm Thanh “cạch” một tiếng rơi  mặt đất, cô bé chạy tới, nhỏ giọng : “Thật ạ?”
“Thật.” Tề Yếm Thù : "Qua vài ngày nữa họ sẽ đến nơi.”
Hắn : “Con    nhớ họ ?”
Cô bé  mới   giọng của họ, bây giờ  biểu cảm của Tề Yếm Thù,   ý lừa , cô bé lúc  mới khẽ gật đầu.
“Sư hổ cũng nhớ họ.” Cô bé .
Vẻ mặt Tề Yếm Thù cứng , ngón tay  luồn  trong tóc ,  chút mất kiên nhẫn mà vuốt  .
Lần , nam nhân   hề phản bác.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Quân Từ và Tần Tẫn nương theo ngọc bài của Tô Khanh Dung,  bắt đầu mỗi ngày liên lạc với Tề Yếm Thù và Ngu Niệm Thanh.
Hai  tuy  che giấu thương thế, nhưng Tề Yếm Thù liếc mắt một cái là  thể    họ  thương  nặng, sự ngụy trang của họ chẳng qua là sợ cô bé lo lắng.
Niệm Thanh   thấy Tạ Quân Từ và Tần Tẫn, nỗi bất an cuối cùng trong lòng cô bé mới rốt cuộc   biến mất  thấy.
Cô bé mím môi,  một cách đáng thương: “Em còn tưởng các   cần em nữa.”
Giọng cô bé càng  càng mơ hồ, cuối câu  nghẹn ngào.