Hai kiếp lười biếng,   kinh nghiệm thực chiến, thế mà đến lúc sắp ngất , nàng mới miễn cưỡng điều động  chân khí, gọi kiếm , đ.â.m  n.g.ự.c Tôn Ô Mộc.
Ngụy Nhiêu thoát khỏi bàn tay Tôn Ô Mộc, nàng quỳ sang một bên, ho một lúc lâu mới miễn cưỡng hồi phục,  cổ trắng nõn hằn rõ dấu tay của thanh niên.
“Rượu mời  uống  thích uống rượu phạt! Đồ tiện dân!” Ngụy Nhiêu chống  dậy, nàng tức giận : "Cho ngươi c.h.ế.t ở chân núi hoang vắng , xuống hoàng tuyền  bạn với Lý Dật !”
Dưới chân núi của các  tử  truyền, quả thực hiếm   qua , cho nên Ngụy Nhiêu mới chọn nơi  để  tay g.i.ế.c Lý Dật. Chỉ là Lý Dật là một  tử tạp dịch sẽ  gây chú ý,    khi Tôn Ô Mộc mất tích, liệu  ai đến đây tìm kiếm .
Sắc mặt Ngụy Nhiêu vô cùng khó coi, nàng thực sự  nghĩ đến việc  g.i.ế.c Tôn Ô Mộc ngay bây giờ. Nàng vốn  tính toán, vài năm  trong kỳ khảo hạch đại bí cảnh, nàng  thể  quen với em gái của  tử  truyền Nguyễn Hồng Linh, tiện thể để Tôn Ô Mộc bảo vệ nàng   yêu thú g.i.ế.c chết.
Giờ đây tất cả đều đảo lộn hết cả!
Khóe miệng và vết thương  n.g.ự.c Tôn Ô Mộc trào  m.á.u tươi,   mạc danh .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Ngụy Nhiêu tức khắc  một dự cảm  lành: “Ngươi  cái gì?”
“… Trước khi đến tìm Lý Dật,    một lá thư.” Hắn bình tĩnh ,  đó nhắm mắt .
Một lá thư? Thư gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-334.html.]
Ngụy Nhiêu ngẩn   tại chỗ, một luồng khí lạnh tức khắc lan  từ  gáy.
Nàng  Tôn Ô Mộc, cắn chặt răng.
Đáng ghét, đáng ghét—!
Nàng  coi thường gã . Nàng cho rằng dựa theo sự hiểu  của  về tính cách thật thà của Tôn Ô Mộc,  khi  bằng chứng xác thực,  sẽ  tùy tiện báo cho giáo tập. Không ngờ gã    thư ! Hắn từ  mà trở nên khôn khéo như ?!
Ngụy Nhiêu   rằng, nàng đoán đúng. Tôn Ô Mộc  tùy tiện báo cho giáo tập, nhưng    một lá thư, trình bày rõ suy nghĩ của . Lá thư  sẽ chỉ tự động gửi đến các giáo tập nội môn khi  chết.
Đáng ghét! Nàng  nên đến tìm Tôn Ô Mộc, nàng nên chạy trốn ngay từ đầu!
Ngụy Nhiêu gắt gao trừng mắt  vị sư    đầy máu, nàng chống  dậy, lảo đảo ngự kiếm bay về phía nội môn.
Trên đường, nàng uống vài viên đan dược, cố gắng che giấu sự bất  của ,   chỉnh trang  quần áo và tóc tai. Nàng  về nơi ở của , mà  thẳng đến nơi ở của Lưu sư tỷ,  mà nàng vẫn luôn cố gắng nịnh nọt.
Đẩy cửa bước , liền thấy Lý sư tỷ và mấy tiểu thư thế gia khác đang tụm  với , dường như đang trò chuyện nghỉ ngơi.
“Ngụy Nhiêu?” Lý sư tỷ ngẩng đầu, nàng  hiểu hỏi: "Sao ngươi  đến  lúc ?”
Ngụy Nhiêu lảo đảo bước tới,  đó  ánh mắt của các tiểu thư thế gia, nàng “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, yếu đuối đáng thương  lóc : “Sư tỷ,   mới nhận  tin, vị hôn phu  đây của  ở bên ngoài môn phái nợ tiền ở tiên cơ phường  giữ , nếu  chuộc   sẽ  đánh chết. Các sư tỷ  thể cho  mượn  một ít linh thạch  ? Ngày  Ngụy Nhiêu nhất định sẽ dâng trả gấp đôi.”