Có một ngày, Mộ Dung Phi thật sự   nổi nữa.
Nàng nhỏ như , vẫn là một cô bé tí hon,  tay   là chai sạn, vì huấn luyện cường độ cao mà  lớn lên , cũng  mập lên .
“Tu luyện   chuyện một sớm một chiều,   kết hợp lao động và nghỉ ngơi.” Có một ngày,  : "Cứ thế , ngươi sớm muộn gì cũng thành kẻ điên vì kiếm mất.”
Cô bé sợ hãi run lên, ngẩng đầu,  về phía   cành cây, lúc  mới nhận     đó.
“Kiếm điên là gì ạ?” Cô bé hỏi. Giọng cô bé còn non nớt, mang cái vẻ trẻ con  lớn.
Cô bé  thích hợp để tu luyện. Mộ Dung Phi bất chợt nghĩ, nàng nên dưỡng thêm vài năm nữa.
Hắn  nàng là tiểu sư  tương lai của , vì vấn đề kinh mạch mà  tông chủ đặt ở ngoại môn để rèn luyện. Mộ Dung Phi vốn   ý kiến gì, nhưng cho đến khi thấy tận mắt, mới cảm thấy quyết định  quá tàn nhẫn.
Nàng vẫn là một đứa trẻ còn non nớt mà!
Thế là, Mộ Dung Phi thường xuyên mang một ít đan dược cao cấp cho nàng. Vì cường độ huấn luyện quá lớn, nên cho nàng ăn chút Tích Cốc Đan mới miễn cưỡng duy trì  cơ thể nhỏ bé gầy yếu đó.
Lâu dần, mỗi  Mộ Dung Phi đến thăm nàng, nàng đều sẽ vui vẻ gọi  "sư ", giọng  mềm mại dễ ,  một cảm giác ỷ  như một con vật nhỏ, khiến    xoa đầu nàng.
Hắn ở đây  thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng luôn cảm thấy đó sẽ là một đôi mắt sáng ngời và xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-346.html.]
Sau , Mộ Dung Phi  đành lòng nữa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn trở về núi kháng nghị, yêu cầu họ đón nàng về, nhưng sư tôn và các trưởng lão khác đều từ chối yêu cầu của .
“Ngươi  cô bé là  phận gì.” Sư tôn : "Đứa trẻ  là kiếm cốt trời sinh, nàng  lẽ sẽ là  lãnh đạo tương lai của cả Trường Hồng Kiếm Tông. Chúng   nghiêm khắc với nàng một chút, để xác nhận nàng  tâm tính nỗ lực vươn lên trong nghịch cảnh.”
“ cô bé mới bảy tuổi!” Mộ Dung Phi kháng nghị: "Nàng đến cả kiếm còn  cầm nổi, ngày nào cũng  thương,   mà thấy đau lòng.”
Sư tôn  thở dài một tiếng.
“Kinh mạch của nàng còn  chịu một đại nạn… Nỗi đau hiện giờ so với cái đó thì  là gì?” Sư tôn tiếc nuối : "Nếu là sớm hơn vài năm,  lẽ kinh mạch của nàng còn  thể cứu chữa. Đáng tiếc, đáng tiếc a…”
Khi đó Mộ Dung Phi còn  hiểu lắm sư tôn đang tiếc nuối điều gì. Chỉ là may mắn,   cô bé gầy gò  nhận  sự công nhận của  . Một đứa trẻ còn nỗ lực hơn cả  tử trưởng thành để nắm bắt cơ hội của ,  chứng minh  sự kiên trì và phẩm đức của nàng.
Nàng cuối cùng cũng  đón về ngọn núi của các  tử  truyền.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Phi cho rằng  là  vui nhất, kết quả  ngờ, dường như các sư tỷ sư  khác cũng vẫn luôn chú ý đến nàng. Sau ,  …
Thái dương  đau như kim châm,  cố gắng nắm bắt những ký ức đó, nhưng ký ức  như cát chảy qua kẽ tay.
Ánh mặt trời rút ,   trở về phòng giam lạnh lẽo, ẩm ướt  lòng đất.
Mộ Dung Phi bừng tỉnh ngẩng đầu,  bỗng cảm thấy trái tim  trống rỗng.