Chẳng qua, cô bé cũng  coi là một “ấm sắc thuốc” nhỏ. Hơn một năm rưỡi qua, cô bé thường xuyên  ăn các loại đan dược trị liệu dưỡng , còn  uống các loại linh dược quý hiếm nấu thành thuốc nước.
Cái đầu nhỏ của Niệm Thanh  thể hiểu nổi,  vẫn khỏe mạnh, tại  cứ  uống thuốc.
Ban đầu cô bé  ngoan, các sư  bảo ăn gì là ăn nấy. Sau  quen  , liền dần dần trở nên bướng bỉnh.
Tô Khanh Dung bưng thuốc , tiểu Niệm Thanh nhất quyết  uống, còn cùng  chơi trốn tìm quanh bàn.
“Thanh Thanh, ngoan nào,  đây uống thuốc .” Tay Tô Khanh Dung vững vàng bưng chén thuốc, chân thì vây bắt, giọng điệu vẫn  ôn nhu: "Chờ uống xong thuốc  ăn bánh ngọt,  ?”
“Không ,  , em  !”
Niệm Thanh trốn khắp nơi trong chủ điện, dùng đồ đạc để chơi trò đuổi bắt với sư . Thực  cô bé rõ ràng  thể chạy thoát khỏi các sư , họ chỉ thích trêu cô bé, chờ cô bé chạy một lúc  mới bắt  để uống thuốc.
 mỗi  cô bé đều theo lệ mà bỏ chạy. Không vì lý do gì khác, linh dược càng  thì uống càng đắng, quá đắng! Cảm giác uống xong miệng đều tê dại,   lâu  mới hồi phục  . So với việc đó, cô bé vẫn thích ăn đan dược hơn, dù  vị đắng cũng tan   nhanh.
Mắt thấy Tô Khanh Dung sắp bắt  , Niệm Thanh liền linh hoạt chạy lên bậc thềm, trốn  chiếc ghế dài của Tề Yếm Thù. Các sư   dám  lớn  nhỏ với Tề Yếm Thù như cô bé, nên hễ cô bé lên bậc thềm là họ hết cách.
“Sư phụ, cứu Thanh Thanh.” Niệm Thanh túm lấy tay áo Tề Yếm Thù, trông vô cùng đáng thương.
Tề Yếm Thù đang xem y thư,   ngẩng đầu, thuận tay ôm cô bé . Niệm Thanh phát hiện  điều   thì  muộn. Cánh tay của sư phụ ôm chặt lấy cô bé, cô bé chỉ  thể vô ích mà giãy chân,  đó đành chấp nhận  phận mà ỉu xìu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-348.html.]
Tô Khanh Dung bưng chén thuốc  lên bậc thềm,   xổm xuống, khẽ : “Em thế  gọi là chui đầu  lưới,   ?”
Cô bé uể oải dựa  lòng Tề Yếm Thù,  Tô Khanh Dung định đút cho , cô bé : “Em tự uống.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tô Khanh Dung  đút từng muỗng, thà để cô bé tự  uống một  còn nhanh hơn.
Tề Yếm Thù lúc  mới buông cô bé . Niệm Thanh hai tay bưng chén, tay Tô Khanh Dung đỡ  đáy chén, cô bé tự  uống một  cạn sạch, càng uống mặt nhỏ càng nhăn .
“Uống chậm một chút.” Tô Khanh Dung thấy cô bé vội vàng uống thuốc,  nhịn  lên tiếng. Kết quả    xong, cô bé   sặc.
Niệm Thanh ho khan, Tề Yếm Thù và Tô Khanh Dung đều đưa tay  vỗ lưng cô bé. Chờ cơn ho dịu , cô bé mới tiếp tục uống cạn đáy chén.
Khi đặt chén xuống, trong mắt cô bé  ầng ậng nước mắt sinh lý, long lanh trong hốc mắt, trông đáng thương hết chỗ .
“Thanh Thanh thật ngoan, thật dũng cảm.”
Tô Khanh Dung đưa tay đút cho cô bé bánh ngọt. Cô bé phồng má lên như một con chuột hamster, một bên  sức nhai, một bên nước mắt “bạch” một tiếng rơi xuống.
Cô bé thực   , chỉ rơi một giọt nước mắt, là do    đắng   ho mà .  chừng đó vẫn đủ  Tô Khanh Dung đau lòng  chết,  đưa tay ôm cô bé  lòng, bế  điện hóng gió.