“Vậy giả sử sư phụ cũng  chú ý đến thì ?” Tô Khanh Dung nỗ lực kéo chủ đề về .
“Không thể nào.” Cô bé lẩm bẩm.
Cô bé rõ ràng  thể tưởng tượng  giả thiết của Tô Khanh Dung sẽ  . Cô bé lớn lên trong một môi trường mà sư phụ và các sư  đều  bản lĩnh thông thiên,  gì   , tự nhiên cảm giác về nguy cơ  mỏng manh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Thanh Thanh, em  thể leo cây nữa.” Tần Tẫn hắng giọng,  trầm giọng : "Em chỉ  leo lên, mà   xuống. Điều   nguy hiểm.”
“ nếu em  leo cây nữa, thì   mới học  cách xuống cây ạ?” Ngu Niệm Thanh ngây thơ hỏi.
Tần Tẫn và Tô Khanh Dung đều     cô bé, chỉ  thể gửi gắm hy vọng  Tạ Quân Từ,  vẫn  mở miệng.
Dưới ánh mắt của hai , Tạ Quân Từ im lặng một lúc,  đó : “Vậy mỗi  Thanh Thanh  leo cây đều   với chúng ,   lén chúng  leo,  ?”
Niệm Thanh tức khắc mắt  cong lên, ngọt ngào  một tiếng “”,  rời khỏi bàn, chạy  chơi.
“Không    là cùng   chuyện ?” Tần Tẫn  giận  tiếc : "Chẳng    cả, dễ dàng đồng ý với cô bé như .”
“Em  bây giờ đang thích leo cây, ngăn cản cũng   tác dụng gì.” Tạ Quân Từ bất đắc dĩ : "Chẳng bằng mỗi  đều trông chừng cô bé chơi.”
Đứa trẻ lớn ,  còn dễ quản như lúc nhỏ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-397.html.]
Ba sư   dựa lưng  ghế,  khỏi cùng lúc thở dài một .
“Lúc nhỏ nó dù   bướng bỉnh, cũng chẳng   .” Tần Tẫn cảm khái: "Bây giờ bản lĩnh lớn , cây cao như  cũng dám leo.”
“Ta cảm giác đây mới chỉ là bắt đầu.” Tô Khanh Dung : "Nói  chừng   còn dám xuống nước bắt cá chơi nữa đấy.”
Tạ Quân Từ và Tần Tẫn đều im lặng. Họ cảm thấy điều    khả năng. Ngu Niệm Thanh hiện đang ở độ tuổi hứng thú với  thứ, trùng hợp là cô bé   họ nuôi dưỡng đến mức  sợ trời  sợ đất,    thể vô cùng ,  chừng ngày nào đó leo cây chán  sẽ xuống nước.
“Cũng  thể trách Thanh Thanh.” Tạ Quân Từ  nhịn  : "Trẻ con bình thường bằng tuổi cô bé phần lớn đều chơi cùng . Em  lớn lên trong môn phái, nơi  ngoài cây  thì vẫn là cây, chẳng  gì cả, cô bé đương nhiên chỉ  thể chơi những thứ .”
Các sư   im lặng.
Họ  tự chủ  mà nghĩ,   cô bé một  cô đơn,   bạn chơi cùng, cho nên mới chỉ  thể  những việc  để chơi?
Nghĩ như , những món đồ chơi lúc nhỏ của cô bé bây giờ gần như  còn  ôm trong tay chơi cả ngày, mà những món đồ chơi mới các sư  mang về, Ngu Niệm Thanh cũng chỉ hứng thú trong một  thời gian ngắn mà thôi.
Ở độ tuổi , trẻ con vốn dĩ  ham chơi, nhưng cô bé quả thực   gì để .
Nghĩ  nghĩ , các sư  đem chuyện   với Tề Yếm Thù.
Thực  trong  thời gian  Tề Yếm Thù cũng  suy nghĩ về những việc . Ngu Niệm Thanh tự nhiên  thể vô tư lớn lên trong môn phái cách biệt với thế gian, nhưng cô bé   là con chim nhỏ  nhốt trong lồng sắt, cô bé sẽ luôn  lúc  rời khỏi môn phái để  ngoài kiến thức trời đất.