Thành Lan Nhược   nhiều con suối nhỏ  quá rộng chảy qua, vì  cũng   nhiều cây cầu nhỏ. Lũ trẻ lúc thì  bò  cầu ngắm cá bơi lội tung tăng, lúc thì  ngắm bươm bướm bên những khóm hoa.
Thật , khi ở trong môn phái một , Niệm Thanh cũng   ngắm bươm bướm, còn bắt côn trùng chơi.  cùng    những việc   mang đến một niềm vui   khác, cô bé dần dần vui vẻ hẳn lên.
Các cô bé  chạy  bắt dế,  tìm một cái giỏ tre cũ để chọi dế.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trẻ con chơi với  một lúc là  ngay. Đến khi gặp  đám con trai, Tiểu Niệm Thanh    hòa nhập.
Lũ trẻ rong ruổi vui đùa  phố, cảm giác chẳng  gì cụ thể, chỉ  đùa vui vẻ mà ngày  trôi qua.
Khi hoàng hôn buông xuống, chúng trở về con hẻm, tạm biệt  và hẹn ngày mai gặp .
Tiểu Hoa dắt Ngu Niệm Thanh về  chỗ cũ. Tô Khanh Dung vẫn  trong đình nghỉ mát, những  hàng xóm bên cạnh   đổi mấy lượt.
Thấy cô bé trở về với vẻ mặt vui vẻ, Tô Khanh Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Thanh! Mai   đến tìm bạn chơi nhé!” Tiểu Hoa .
Ngu Niệm Thanh vẫy tay chào tạm biệt cô bé bạn,    dụi  lòng Tô Khanh Dung.
“Mệt quá ạ.” Cô bé .
Những  dân xung quanh đều bật   thiện. Có lẽ dáng vẻ mất hồn mất vía như một ông bố lo lắng của Tô Khanh Dung hôm nay  quá quen thuộc, thấy Ngu Niệm Thanh trở về, một  hàng xóm  : “Cục cưng tâm can của  về  đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-411.html.]
Tô Khanh Dung  chút bất đắc dĩ,  khi chào tạm biệt hàng xóm,  bế Niệm Thanh lên và chậm rãi  về.
Tóc của cô bé  rối, quần áo cũng  bẩn, vì kẹp tóc của cô bé là pháp bảo, quần áo cũng là loại vải đặc biệt. Chỉ  khuôn mặt nhỏ và đôi tay là bẩn như một con mèo con.
Trên đường về, Ngu Niệm Thanh hào hứng kể cho Tô Khanh Dung  hôm nay chúng  chơi những gì. Vốn  lo lắng cả ngày, Tô Khanh Dung  chút mệt mỏi và bồn chồn, nhưng  cô bé kể, lòng  dường như cũng dần yên  trở .
Tô Khanh Dung  khỏi nghĩ thầm, đưa cô bé  ngoài sống quả là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Về đến hàng rào tre của ngôi nhà mới, Tô Khanh Dung đẩy cửa, hai  bước  sân.
Vừa ngẩng đầu lên, họ thấy Tề Yếm Thù và hai vị sư  đang  trong đình giữa rừng cây,   đang bàn chuyện gì. Trông họ như đang ngóng đến mỏi cả mắt, thấy hai  về, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là  đầu tiên Ngu Niệm Thanh rời khỏi tầm mắt của họ,  chỉ cô bé căng thẳng mà sư phụ và các sư  cũng .
Buổi tối, cô bé ăn cơm ngon lành, trong khi bốn  còn  đều  cô bé.
“Hôm nay chúng con chơi vui lắm ạ!” Ngu Niệm Thanh : "Ngày mai con vẫn  chơi cùng các bạn.”
Thấy cô bé vui vẻ như , những  lớn  ,  chút vui mừng, nhưng   cả một nỗi phiền muộn khó tả – giống hệt như những bậc phụ   đầu đưa con đến trường,  cô bé con gái nhỏ vui vẻ với bạn mới đến quên cả trời đất, trong lòng cảm thấy trống vắng  một chút.
Ngủ một mạch đến hừng đông, sáng sớm Ngu Niệm Thanh  lục lọi đống đồ chơi  mang theo,  chia sẻ với những đứa trẻ khác.