“Đau c.h.ế.t mất. Tên Chu lão đại  cũng thật   tay độc ác.”
“Thiếu gia, ngài bảo  về báo cáo  thế nào đây.” Tên gia nhân mặt mày ủ ê: "Lão gia và phu nhân đều cấm ngài đánh  với  khác. Giờ  chỉ đánh, ngài còn  thương…”
Dưới ống tay áo của thiếu niên, cánh tay  trúng chưởng    bầm tím, trông  chút đáng sợ.
Hắn  quan tâm : “Đợi về  nhờ Ngô thúc chữa cho  là .”
“Ngô quản sự nhất định sẽ  cho lão gia.” Tên gia nhân ôm một đống đồ Tạ Quân Từ thắng , dựa  khoang thuyền,  với vẻ  còn gì luyến tiếc: "Sau đó thiếu gia sẽ  lão gia mắng, còn  sẽ  Ngô quản sự mắng,  còn  trừ tiền,  còn…”
Tạ Quân Từ nghĩ ngợi  : “Vậy cả ba chúng  đều giữ bí mật. Chỉ cần các ngươi  ,   , phụ mẫu sẽ   chuyện . Ta    mắng nữa .”
“ vết thương của ngài…”
“Dưỡng vài ngày là khỏi thôi.” Thiếu niên   chút để tâm.
Một lát , phi thuyền dừng ở  đất trống trong trang viên Tạ thị.
Tạ Quân Từ chỉnh  vạt áo, sờ lên đầu, xác định  thứ đều  thỏa  mới bước  khỏi phi thuyền.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn   hành lang dài, một tỳ nữ bưng hoa quả  tới, thấy  liền mím môi .
“Đại công tử  về  ạ.” Tỳ nữ nhỏ giọng .
“Thật ? Tạ Thanh Vận về  ?” Thiếu niên mừng rỡ: "Huynh  đang ở ?”
Chủ viện, đông đường.
Trong căn phòng  bài trí cổ kính, trang nhã, vợ chồng Tạ thị  đối diện với một thiếu niên mặc áo bào xám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-425.html.]
Mái tóc đen dài của   búi đơn giản  gáy, nét mặt cúi xuống mang một vẻ đạm mạc, trầm tĩnh mà bạn bè đồng trang lứa  . Chỉ  ở đó thôi,   toát  một cảm giác xa cách, như thể tách biệt với thế gian.
Cha   cùng bàn với con trai, nhưng trông hai vợ chồng   vẻ bối rối và căng thẳng hơn.
“Thanh Vận, con ở Thiền tông thế nào?” Tạ phụ hỏi: "Sư phụ đối xử với con  ?”
“Mọi thứ đều  ạ.” Tạ Thanh Vận : "Đa tạ phụ mẫu  quan tâm.”
“Ồ…”
Tạ phụ và Tạ mẫu  , Tạ mẫu ở  bàn dùng ngón tay chọc Tạ phụ,  hiệu cho ông hỏi thêm vài câu, đừng để  khí gượng gạo.
Tạ Thanh Vận chủ động mở lời: “Một năm nay trong nhà vẫn  chứ ạ?”
“Ổn, , đều  cả.” Tạ lão gia  : "Việc  ăn của chúng  , sống cũng .”
Sảnh đường  chìm  im lặng.
“Thanh Vận , sư phụ vẫn   ý định cho con quy y ?” Một lát , Tạ phu nhân cẩn thận hỏi: "Có  vì chúng    liên lụy đến con ?”
“Không  chuyện đó , mẫu .” Tạ Thanh Vận bất đắc dĩ : "Có  nhiều phật tu lợi hại đều  gia đình êm ấm. Con mang tóc tu hành là vì con tuổi còn nhỏ, tâm  tĩnh,  liên quan gì đến gia đình cả.”
“Vậy thì ,  thì …” Tạ phu nhân  .
Tạ Thanh Vận  về phía Tạ lão gia,  hỏi: “Phụ , lá thư con  cho   ,   nhận  ?”
Tạ lão gia bất giác  thẳng   mặt con trai, ngón tay ông vuốt ve chén ,  khổ : “Thanh Vận,   phụ    con, mà việc rút khỏi Thương Minh của các thế gia là chuyện hệ trọng,  còn liên lụy  nhiều. Không  đến chuyện  ăn, nếu vô cớ rút lui, nhất định sẽ  nhiều  chỉ trích nhà , danh tiếng của nhà …”