Nghe cha , Tạ Thanh Vận dần thu  ánh mắt.
Hắn cụp mi, nhẹ nhàng : “Con hiểu .”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn  hỏi: “Đệ  bây giờ  bắt đầu tu luyện  ạ?”
“Thanh Vận , chuyện trong nhà, con  cần  lo.” Tạ lão gia khuyên nhủ: "Con  Phật duyên,  cơ duyên  như , thì  cố gắng nỗ lực, để thành danh. Mọi việc trong nhà đều ,   phụ mẫu lo liệu,   thể  hại các con .”
“ , aiz, con trai khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, đừng  những chuyện đó nữa. Nào nào, Thanh Vận, nếm thử   , phụ  con  chi mười viên thượng phẩm linh thạch để đấu giá về đấy…”
Cùng lúc đó, Tạ Quân Từ chạy một mạch  đến ngoài phòng.
Hắn thở hổn hển, thấy cha  đối đãi với  trưởng một cách trân trọng như ,   chút ngẩn ngơ,  nở nụ , chạy  sảnh đường.
“Phụ mẫu, con về ! Ca!”
Không khí vốn  chút cứng nhắc, áp lực trong sảnh đường tức thì trở nên sống động.
“Thằng nhóc hỗn xược , ngươi  chạy   chơi ?” Tạ lão gia râu ria dựng , trừng mắt: "Tiên sinh đợi ngươi cả buổi sáng, bây giờ ngươi đến sách cũng  thèm  nữa ?”
Tạ phu nhân lấy khăn tay  lau mồ hôi  trán thiếu niên, chiếc khăn tay cứ che khuất tầm mắt , thiếu niên né tới né lui, cuối cùng cũng gạt  tay  , sà đến bên cạnh Tạ Thanh Vận.
“Ca,  về !” Tạ Quân Từ vui vẻ : "Lần   ở nhà  bao lâu?”
Trên mặt Tạ Thanh Vận cuối cùng cũng lộ  một nụ  nhàn nhạt.
“Không lâu,  hai ngày.”
Tạ Thanh Vận cầm chén , dùng sức mạnh  nguội nước   đưa cho Tạ Quân Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-426.html.]
“Sao    khát khô cả họng ?” Thiếu niên  .
Lúc nhận lấy chén , sắc mặt    đổi. Khoảnh khắc sơ hở đó, Tạ Quân Từ nhanh chóng dùng nụ  che lấp, nhưng Tạ Thanh Vận  nhíu mày: “Đệbị thương ?”
Không đợi Tạ Quân Từ giải thích, Tạ Thanh Vận  vươn tay chộp lấy cổ tay , xốc ống tay áo lên, để lộ vết bầm tím xanh  cánh tay trắng nõn của thiếu niên.
Hai vợ chồng hít một  khí lạnh, Tạ phu nhân vội la lên: “Từ Nhi, ai  con  thương?”
“Có  ngươi   đánh  ?” Tạ lão gia tức giận: "Tiểu Lý , Tiểu Lý…”
“Con  , chỉ là hiểu lầm chút thôi, vết thương nhỏ  mau khỏi  mà.” Tạ Quân Từ lẩm bẩm: "Không liên quan đến Tiểu Lý, là con nhất quyết đòi …”
“Ngươi…”
Tạ lão gia  bộ  đánh , Tạ Quân Từ linh hoạt né một cái, trốn  lưng Tạ Thanh Vận.
“Phụ .” Tạ Thanh Vận bình tĩnh mở miệng.
Ngực Tạ lão gia phập phồng, ông chỉ  Tạ Quân Từ, giận dữ : “Đợi  ngươi    sẽ tính sổ với ngươi!”
“Thôi  , ông bớt cãi …”
Tạ phu nhân đẩy chồng , hai vợ chồng rời khỏi sảnh đường, để   gian cho hai  em.
Đợi cha   , Tạ Quân Từ mới thở phào nhẹ nhõm,  luôn  chỗ của Tạ Thanh Vận, uống cạn chén , than thở: “Khát c.h.ế.t mất,    tin ca về là chạy một mạch  nghỉ.Chà,   ngon thật.”
“Thật là lãng phí của trời.” Tạ Thanh Vận thở dài: "Một ngụm của     uống hết ít nhất năm mươi viên trung phẩm linh thạch đấy.”
“Được  uống là vinh hạnh của nó.” Thiếu niên  .