“Tại    g.i.ế.c  như trong lời tiên đoán?” Tạ Quân Từ  mở miệng.
Tần Tẫn đang lén bố trí kết giới, Tạ Quân Từ đột nhiên lên tiếng   giật  run tay, đợi bố trí xong xuôi mới miễn cưỡng đối phó: “ , tại  nhỉ?”
Bố trí kết giới xong một cách lặng lẽ,   thu tay về thì thấy một đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Quân Từ đang  thẳng  , Tần Tẫn miễn cưỡng : “Sao ?”
Chẳng lẽ  say rượu  sinh sự, đến bố trí kết giới cũng   nổi giận ?
Kết quả là Tạ Quân Từ đưa tay ,   đòi rượu.
Tần Tẫn  chút xót của,  giải thích: “Ngươi  trúng độc , loại độc  uống nhiều  …”
Lời còn   xong, khí thế quanh  Tạ Quân Từ  dần trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Trên  Tạ Quân Từ còn  Diêm La chi lực, Tần Tẫn cũng   chọc  vận rủi . Lỡ như Tạ Quân Từ say rượu  Diêm La chi lực mất khống chế, Tần Tẫn tuyệt đối  thoát khỏi liên lụy,   chừng còn  sư tôn đ.ấ.m chết.
Không còn cách nào, Tần Tẫn chỉ  thể lấy  vò dự trữ cuối cùng của . Hắn  lôi    Tạ Quân Từ giật lấy.
“Ngươi uống chậm thôi!” Tần Tẫn đau lòng : "Chỉ còn vò  thôi, ngươi uống xong là hết đấy!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tạ Quân Từ  nâng bầu rượu lên. Lần    uống một  cạn sạch, uống  một nửa thì đặt bầu rượu xuống,    chút lảo đảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-430.html.]
Tần Tẫn nhanh chóng giật  nửa vò rượu còn , đưa vò rỗng đầu tiên cho , hắng giọng, cố ý  to: “Ngươi uống hết hai vò ,  còn .”
Tạ Quân Từ thở hổn hển,  che trán, nhíu mày : “Có kẻ hạ độc .”
Tần Tẫn  cạn lời, nhưng cũng  đến mức  so đo với một kẻ say rượu.
“Được , ngươi ngủ một lát , tỉnh dậy là khỏe thôi.” Tần Tẫn miễn cưỡng lấy  một nửa sự kiên nhẫn dùng để dỗ Thanh Thanh mà mở miệng: "Đừng  gì nữa, mau ngủ .”
Lúc đầu  còn  hóng hớt chút chuyện nội bộ, bây giờ thấy Tạ Quân Từ say thành thế  cũng mất cả hứng.
Nếu là say ngà ngà, còn  thể mượn men rượu   chút lời thật lòng, nhưng nếu say bí tỉ,  năng  kiểm soát  những điều vốn   , thì  chẳng còn gì thú vị.
Lúc uống vò đầu tiên, mặt Tạ Quân Từ vẫn  đỏ lắm, nhưng  nửa vò thứ hai, gương mặt vốn lạnh như băng của   đỏ bừng.
“Thanh Thanh ?” Hắn hỏi.
Tần Tẫn : “Đang ngủ ở nhà .”
Tạ Quân Từ thở hổn hển,  che đầu,  chút khó chịu.
“Nương…” Giọng  khàn đặc, mơ hồ gọi.
Vẻ mặt Tần Tẫn  như  mất hồn: “Nương ngươi với nương  đều ở  đất cả , ngươi tìm nương nào?”