“Sư , cái  là   hiểu .” Tô Khanh Dung  với vẻ đầy chính nghĩa: "Đại sư   đầu uống rượu độc,   nó mạnh thế nào nên mới uống nhiều. Đợi    sẽ  như  nữa. Cơ hội ngàn năm  một  như , đương nhiên  ghi   cảnh, để   từ từ thưởng thức.”
Tô Khanh Dung ghi hình cho  đời, lúc  mới lấy  đan dược, giúp Tạ Quân Từ giải độc.
Đan dược chỉ  thể giải  một nửa độc tố, dược hiệu sẽ khiến  ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh , độc sẽ giải hết.
Hai  dìu Tạ Quân Từ về sân. Tạ Quân Từ và Niệm Thanh ở gần , sợ   say rượu  càn dọa đến đứa nhỏ, nên dứt khoát đặt  ở trong điện của Tô Khanh Dung.
Mi mắt Tạ Quân Từ khẽ khép,  chìm  giấc ngủ mê mệt.
Từ khi cảnh giới nâng cao,   dùng đả tọa để  thế cho giấc ngủ. Bây giờ  lâu lắm  mới vì đan dược mà chìm  mộng , thế mà  ngủ  say, giống như trẻ nhỏ mất  ý thức.
Khi   cảm giác, là cảm thấy bên cạnh   tiếng sột soạt, tóc dường như  một con mèo con vồ lấy cào cào, cứ động đậy  ngừng.
Tạ Quân Từ chậm rãi mở mắt, đập  mắt là nơi ở của Tô Khanh Dung.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hoang vắng khi đột ngột tỉnh dậy mà   một bóng  bên cạnh như thủy triều ập  tim Tạ Quân Từ. Tạ Quân Từ chấn động, lập tức tỉnh táo .
Hắn theo bản năng  dậy, nhưng tóc   giật một cái – đầu  đang ở trong tay cô bé.
Thì  là thấy  ngủ mãi, Niệm Thanh liền  canh bên cạnh chơi đồ chơi. Chơi đến chiều  vẫn  tỉnh, cô bé liền bắt đầu bện tóc cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-433.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Cuối cùng  cũng tỉnh .” Cô bé nhoài  tới, cô bé : "Em nhớ  lắm.”
Tim Tạ Quân Từ như trống đập thình thịch,  vươn tay ôm cô bé  lòng. Cánh tay  bất giác dùng sức, cô bé khẽ “ưm” một tiếng, Tạ Quân Từ mới nhớ   nới lỏng một chút.
Lúc mở mắt , Tạ Quân Từ  một thoáng hoảng hốt, cứ như thể những chuyện xảy  trong mấy năm qua đều là ảo giác của .
Cô độc suốt hai trăm năm,  thời gian mấy năm nay như một giấc mơ ngắn ngủi  sẽ tỉnh. Mãi cho đến khi ngón tay  vỗ nhẹ lên lưng cô bé trong lòng, cảm giác chân thực khi    thứ  mất mới dần khiến  an tâm.
Vừa mở mắt  thấy  cô bé, cảm giác an    Tạ Quân Từ dần bình tĩnh trở .
Bàn tay nhỏ của Ngu Niệm Thanh vỗ vỗ lên lưng , an ủi: “Có   gặp ác mộng , đừng sợ, đừng sợ.”
Tạ Quân Từ cúi đầu, trán  vùi  đôi vai nhỏ gầy của cô bé, ngón tay  lưng cô bé dần siết  thành quyền.
Hai sư   ở trong điện của Tô Khanh Dung một  một lúc. Đợi đến khi Tạ Quân Từ thu  cảm xúc, trở  với bộ mặt đưa đám thường ngày, Niệm Thanh mới tiếc nuối gỡ b.í.m tóc cho , nắm tay  tung tăng rời khỏi phòng.
Lúc ở trong môn phái, thầy trò mỗi  một ngọn núi, dù đều là tu sĩ nhưng vẫn  một cảm giác xa cách như trèo đèo lội suối. Bây giờ  khác.
Năm  của Thương Lang Tông ở trong một cái sân còn  lớn bằng đỉnh của một ngọn chủ phong,  cách  kéo  gần hơn  nhiều. Thầy trò thường  trong đình nghỉ mát giữa rừng cây uống , trò chuyện.