“Bây giờ em   học, chính là   học!” Cô bé đột nhiên cao giọng.
Cô bé đẩy ghế , chạy khỏi đình nghỉ mát.
Các sư   , ai nấy đều  chút ngỡ ngàng. Tiểu sư  của họ, từ nhỏ đến lớn đều  ngoan ngoãn, càng  từng nổi giận,   đột nhiên sinh khí như ?
Tạ Quân Từ trầm giọng : “Ta  xem cô bé.”
Hắn  xuyên qua khu rừng, qua sân nhỏ, đến  hai gian phòng của  và Ngu Niệm Thanh. Cửa chính đang khép hờ.
“Thanh Thanh.”
Tạ Quân Từ nhẹ nhàng đẩy cửa, bước  phòng, liền thấy cô bé co ro ở góc giường, ôm lấy đầu gối.
Dáng vẻ  của cô bé giống hệt lúc còn nhỏ. Khi mới cứu cô bé về, mỗi khi sợ hãi  buồn bã, cô bé đều sẽ cuộn  trong góc.
Tạ Quân Từ  đến mép giường  xuống,  dịu dàng mở lời: “Thanh Thanh, tại    vui?”
Cô bé ôm đầu gối, mím môi,  nhỏ giọng : “Mọi  là vì em nên mới cãi    ạ?”
“Chúng   cãi , chúng  chỉ đang thảo luận thôi.” Tạ Quân Từ an ủi: "Chúng  là sư  , sư   sẽ  cãi .”
Niệm Thanh ngước mắt lên, cô bé  về phía thanh niên.
Cô bé lí nhí : “Có  vì em  bệnh, nên  mới    việc     ?”
Tạ Quân Từ sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-435.html.]
Hắn vội vàng giải thích: “Ta  hề   . Thanh Thanh,  hy vọng em khỏe mạnh, chỉ cần em khỏe,  gì  cũng sẽ  vui.”
Cô bé   gì.
Một lát , cô bé nhỏ giọng : “Em   tu luyện, cũng   luyện kiếm, em  về môn phái,  giống như  đây, sư phụ và các sư  đều  thể bảo vệ em,   đều vui vẻ, em   luyện kiếm nữa…”
“Ngu Niệm Thanh!” Giọng Tạ Quân Từ  đầu tiên trở nên vô cùng nghiêm khắc, cắt ngang lời cô bé.
Nói  ,  mới ý thức  ngữ khí của  quá hung dữ, nhưng   muộn. Cô bé  giọng  của  dọa cho run lên, đôi mắt cô lập tức long lanh nước, mím môi   với vẻ nhút nhát, sợ sệt và tủi , như một con thỏ con  kinh động.
“Thanh Thanh, em  tu luyện,  chăm chỉ luyện kiếm,  ai  thể bảo vệ em cả đời.” Tạ Quân Từ  chút hối hận,  chỉ  thể cố gắng  dịu dàng hơn: "Sư   nên hung dữ với em như , nhưng em  luyện kiếm, bất cứ lúc nào cũng   từ bỏ việc trở nên mạnh mẽ, càng   đặt hy vọng   khác…”
Cô bé mím chặt môi, nức nở : “ em   những thứ đó, em chỉ  ở bên  ,  thấy   mỗi ngày đều vui vẻ thôi mà.”
Nước mắt cô bé rơi xuống, như nện thẳng  trái tim Tạ Quân Từ.
Cô bé  bao lâu   ?
Tim Tạ Quân Từ đau nhói, một phần là vì cô bé, một phần là vì  thấy  bóng dáng của chính  ngày xưa   cô bé.
Nếu năm xưa  kiên cường hơn một chút,  lười biếng như , nếu   nghĩ rằng Tạ Thanh Vận và các trưởng bối trong gia tộc  thể bảo vệ  cả đời bình an, nếu sức mạnh của  thức tỉnh sớm hơn, liệu kết cục  khác  ?
Hắn vươn tay, cô bé như một con mèo con chui  lòng , mang theo vẻ tủi  vô cùng.
“Xin .” Tạ Quân Từ cúi đầu, giọng  khàn : "Thanh Thanh, hãy để  ích kỷ một . Dù là vì , em  thể hứa với  sẽ chăm chỉ tu luyện  ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ