“Ngươi vẫn là đừng nghĩ đến kiếm cốt thì hơn.” Tần Tẫn lạnh lùng  móc: "Dựa theo tốc độ và sự chuyên chú tu luyện của Thanh Thanh, ngươi mà  nỗ lực, e rằng  quá mấy năm nữa thật sự sẽ đánh   nó .”
Tô Khanh Dung: "…"
Trong lòng  bỗng nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Nếu dựa theo tính cách ham tu luyện của Thanh Thanh, nếu  thật sự đến lúc cô bé mười mấy tuổi chỉ  nước  đánh,     thể sẽ  còn chút uy nghiêm nào trong mắt Thanh Thanh, cũng  nhận  sự tôn trọng và sùng bái của cô bé nữa chăng?
Tần Tẫn đặt cô bé trở  giường. Cô bé mềm oặt như một con thú nhỏ,   xuống  cuộn chăn , mơ mơ màng màng ngủ  .
Trong mơ, cô bé cảm giác dường như   đang đút cho  ăn, nhưng cô bé mệt quá, miệng ngậm thức ăn, ngủ một lúc mới mơ hồ miễn cưỡng cử động miệng vài cái, nuốt xuống.
Không bao lâu ,    nhét đồ ăn  cho .
Cô bé cứ thế  ngủ  ăn, đến cuối cùng mệt quá, miệng cũng  còn sức để động, cứ thế mà ngủ say.
Một giấc  ngủ đến trời đất tối sầm, mãi cho đến khi Niệm Thanh dần tỉnh , cô bé mới nhai  nuốt quả nho đang ngậm trong miệng.
Cô bé mở mắt, từ  giường bò dậy  mơ màng gọi  ngoài: “Em đói!”
Ngoài cửa  bóng  lay động, Tạ Quân Từ  ,  rót một chén nước, đưa cho cô bé.
“Uống hớp nước  , sắp  cơm ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-449.html.]
Ngu Niệm Thanh ngủ một giấc đến tận chiều, các sư  đều  đánh thức cô bé.
Cô bé bưng ly uống nước, Tô Khanh Dung cũng  phòng,  xuống  lưng cô bé, chải tóc cho cô bé.
“Thanh Thanh,    cần nỗ lực như , ban ngày tu luyện, buổi tối  nghỉ ngơi.” Hắn khuyên nhủ: "Nỗ lực quá mức,   cho cơ thể, dễ  biến thái. Giống như nhị sư  của em .”
Tần Tẫn  đến ngoài phòng, liền  thấy Tô Khanh Dung đang    lưng .
“Tô Khanh Dung, lá gan của ngươi bây giờ càng lúc càng lớn  đấy.” Tần Tẫn vén rèm lên,  : "Xem   thời gian chúng   so chiêu một trận cho  trò.”
Hắn bưng một cái khay, đặt điểm tâm  mặt Niệm Thanh. Ngu Niệm Thanh cầm lên liền nhét  miệng, trông  vẻ đói thật.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tô Khanh Dung bện tóc xong cho cô bé, dùng Phược Tiên Thằng buộc ,  mới  về phía Tần Tẫn.
Hắn  đến bên cạnh Tần Tẫn, thần bí hỏi: “Sư , các  tu luyện…  thế nào mà đến  Phân Thần kỳ ? Nếu  cũng nỗ lực một chút, trong vòng năm năm  thể đột phá Nguyên Anh kỳ ?”
Nghe Tô Khanh Dung , Tạ Quân Từ và Tần Tẫn liền  Tô Khanh Dung  sự tiến bộ quá nhanh của Thanh Thanh  cho  chút áp lực.
Dù mấy năm nay  vẫn luôn   chí tiến thủ, nhưng   nghĩa là  hy vọng  thật sự  sư  xem thường. Hai vị sư  đều hiểu  nỗi lo của , tuy họ cảm thấy Thanh Thanh   đứa trẻ như , nhưng cũng  ai vạch trần.
Nếu Tô Khanh Dung thật sự  thể vì  mà chăm chỉ tu luyện, cũng  chắc   là một chuyện .
“Vậy  xem ngươi nỗ lực đến .” Tần Tẫn hừ nhẹ: "Nếu cũng   tinh thần như Thanh Thanh,  lẽ còn  chút khả năng.”
Tô Khanh Dung: "…"