Thế thì thà để   Thanh Thanh coi thường còn hơn. Hắn chỉ  thể chấp nhận nỗ lực một chút, chỉ một chút thôi.
Lúc các sư   đang trò chuyện, giọng của Tề Yếm Thù từ bên ngoài truyền đến.
“Thanh Thanh, đến ăn cơm.”
Cô bé hoan hô một tiếng, từ  giường nhảy xuống, xỏ giày   chạy  ngoài,     là đói lắm .
Các sư   theo . Lúc Tô Khanh Dung bước qua ngưỡng cửa, chân bỗng vướng một cái, suýt chút nữa thì ngã nhào  ngoài. May mà Tạ Quân Từ nhanh tay lẹ mắt, kéo  .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tần Tẫn : “Tô Khanh Dung, ngươi dù gì cũng  tu vi Nguyên Anh kỳ,  đến mức yếu như  chứ…”
Hắn   xong, mới thấy sắc mặt Tô Khanh Dung trắng bệch, trán rịn  một lớp mồ hôi lạnh.
“Ngươi   ?” Tần Tẫn kinh ngạc.
Tạ Quân Từ dìu  về mép giường, để Tô Khanh Dung  xuống. Tần Tẫn     rằng cứ mỗi vài tháng đến nửa năm, bệnh của Tô Khanh Dung sẽ tái phát một , nhưng Tạ Quân Từ thì .
Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi phát bệnh ?”
Tô Khanh Dung  trả lời, tay  run rẩy lấy  đan dược, ngửa đầu nuốt ,  đó nhắm mắt đả tọa, áp chế cơn đau đột ngột ập đến.
Nhìn bàn tay già nua chi chít sẹo của , Tạ Quân Từ và Tần Tẫn  khỏi  .
Mấy chục năm qua, Tô Khanh Dung vẫn luôn ngụy trang che giấu  . Mãi cho đến khi  bắt đầu chơi trò chơi, hoặc  sách  chữ cùng Thanh Thanh, vết sẹo  tay mới  lộ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-450.html.]
Ngày thường  lẽ còn   cảm xúc gì, nhưng trong tình huống hiện tại, chúng  trở nên vô cùng chói mắt.
Ngoài phòng, Niệm Thanh  bên bàn  hiểu ngẩng đầu,  về phía nhà ở. Ngày thường các sư  đều thích vây quanh cô bé, cô bé  , họ ở đó, hôm nay thế mà  một ai  theo.
Cô bé tuy  đói, nhưng vẫn đặt đũa xuống,  chạy về gọi họ,   Tề Yếm Thù gọi .
“Thanh Thanh ngoan, ở đây ăn cơm cho ngoan, sư phụ  gọi họ.”
Tề Yếm Thù   trong phòng, quả nhiên thấy Tô Khanh Dung sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt đả tọa, mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống vạt áo.
“Sao  là hôm nay? Không  nên là nửa tháng  ?” Tề Yếm Thù nhíu mày: "Lưu Trạch Kính    nó ?”
Bệnh phát đột ngột, Tô Khanh Dung uống đan dược xong liền bắt đầu đả tọa, tự nhiên   thời gian lấy Lưu Trạch Kính . Tạ Quân Từ lấy nhẫn trữ vật  tay  xuống, tìm  Lưu Trạch Kính, đặt  mặt .
Có thánh cấp pháp bảo phát huy tác dụng, sắc mặt Tô Khanh Dung lập tức  hơn  nhiều, chỉ là môi vẫn còn  trắng bệch.
Bệnh của Tô Khanh Dung cứ cách một  thời gian  tái phát, chỉ là  vẫn luôn giấu  kỹ, mỗi  phát bệnh đều bế quan từ . Mấy năm nay ngoài Tề Yếm Thù hiểu rõ nhất, hai vị sư   cũng   cụ thể khi nào  sẽ khó chịu.
May mà  Lưu Trạch Kính.
Tô Khanh Dung mở mắt, liền thấy sư phụ và hai sư  đều   mặt , giọng  yếu ớt : “Xin ,   ngờ nó  tái phát sớm hơn.”
Ngoài phòng, Ngu Niệm Thanh bấu tay,  chút lo lắng     ở cạnh cửa.
Nghe Tô Khanh Dung , lòng hệ thống trầm xuống. Trong nguyên tác, một trong những lý do lớn nhất khiến Tô Khanh Dung hắc hóa chính là vì bệnh của  tái phát ngày càng gần , cuối cùng biến thành đau đớn  ngừng nghỉ, khiến  ngày càng trở nên điên loạn.