Sau khi để các phật tu lui , Tạ Thanh Vận dịu dàng hỏi: “Sao ?”
Thần sắc Tạ Quân Từ  chút gượng gạo,  cứ nghiêng mặt   chịu  , nhưng dường như  muộn màng cảm thấy  như    lắm, bèn miễn cưỡng  mặt , nhưng vẫn  chịu  Tạ Thanh Vận.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tô Khanh Dung thì càng  cần  , vẻ mặt yếu ớt, trốn  lưng Tạ Quân Từ.
“…Sư  của   chút bệnh cũ,  thể phiền ngươi… nhờ ngươi xem giúp một chút  ?” Tạ Quân Từ mặt lạnh tanh, mắt   chỗ khác, giọng   chút khó chịu: "Lần cuối cùng,   tuyệt đối  phiền ngươi nữa.”
Tạ Quân Từ  chuẩn  sẵn sàng, nếu Tạ Thanh Vận từ chối ,  sẽ gây áp lực, ép đến mức Tạ Thanh Vận  thể  chữa bệnh cho Tô Khanh Dung.
Làm  tuy   trơ tráo, nhưng Tạ Quân Từ cũng  cảm thấy ngượng ngùng gì.
Phật tử  bảo vệ thiên hạ chúng sinh, Tô Khanh Dung tự nhiên cũng là một phần của chúng sinh,   ?
Chẳng qua, những viễn cảnh mà Tạ Quân Từ tưởng tượng trong đầu đều  xảy . Hắn chỉ  thấy giọng  ôn hòa của Tạ Thanh Vận: “Tô đạo hữu,  đây .”
Tạ Thanh Vận  từ chối, nhưng tâm trạng của Tạ Quân Từ  khó  là vui  tức.
Cũng chỉ    là gượng gạo, để tâm đến những lời quyết tuyệt     đó, còn Tạ Thanh Vận vẫn   phản ứng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-452.html.]
Hắn vốn tưởng    thể buông bỏ, nhưng khi thấy bất kể   chuyện khiêu khích gì, Tạ Thanh Vận cũng vĩnh viễn  tức giận, dường như những chuyện đó  từng xảy , Tạ Quân Từ liền  chút bực bội.
Tạ Quân Từ một  nổi nóng, cũng  để ý đến Tô Khanh Dung. Tô Khanh Dung  còn cách nào, đành  run rẩy  đến  mặt Tạ Thanh Vận,  xuống chiếc bồ đoàn.
“Phật tử.” Hắn chào hỏi với ngữ khí vô cùng khách khí.
Tạ Thanh Vận  về phía Tô Khanh Dung,   với giọng hòa hoãn: “Lần  từ biệt, cũng  mấy chục năm  gặp.”
“Vâng, đúng .”
Năng lực giao tiếp của Tô Khanh Dung   tắt điện, đến sức để tán gẫu cũng  . Hắn còn định  gì đó thì sắc mặt biến đổi, bệnh cũ  bắt đầu tái phát.
Phật tử giữ chặt cổ tay , ngón tay  của  đặt lên trán Tô Khanh Dung. Tô Khanh Dung chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh nóng rực, cường đại  ngừng truyền đến, đẩy lùi sự đau đớn, hỗn loạn trong cơ thể . Nó như ánh mặt trời xua tan  góc khuất âm u, bệnh tật lập tức rút .
Tô Khanh Dung  chút sững sờ, thậm chí  nhận  Tạ Thanh Vận  buông   từ lúc nào.
Năm đó  tu luyện huyết thuật tà ác, chỉ cần ở gần Phật tử thôi   cảm giác hồn phách như sắp  thiêu rụi. Nỗi kinh hoàng đến từ sâu thẳm đó thật sự khó  thể quên, khiến Tô Khanh Dung bao năm qua vẫn còn sợ hãi Phật tử.
 hôm nay  mới dần nhận , thì  mặt trời nóng bỏng  thể thiêu đốt     thương, nhưng cũng  thể ấm áp, mạnh mẽ xua tan  bóng tối lạnh lẽo.
Phật tử trầm ngâm một lát  : “Bệnh của ngươi  gốc rễ từ thất tình, huyết thống của Tô thị vốn đặc thù,   thể cứu , cũng  là kịch độc. Bao năm qua, cơ thể ngươi vẫn luôn suy yếu,  những  hồi phục  chuyện năm đó, mà còn đang dần trở nặng.”