Tạ Quân Từ cả  nháy mắt cứng đờ.
Hắn   suốt hai trăm năm  tiếp xúc gần gũi với ai như thế , bên cạnh   nay ngoài thù hận  thì chỉ  cái chết.
Thế mà  là một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt và nhỏ bé như ,  cho đại não Tạ Quân Từ trống rỗng, thế mà    xử lý thế nào.
Hắn nhướng mí mắt lên,   ánh mắt sắc bén và nguy hiểm hơn  nhiều—phảng phất như lão đại phu là kẻ  mưu đồ bất chính, đang tính kế ám toán .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng và cứng đờ của Tạ Quân Từ, lão đại phu chỉ  thể run rẩy hướng dẫn từng bước cách ôm trẻ con cho .
“Thân thể ngài  ngả   một chút, để con bé tựa  n.g.ự.c và vai của ngài,  đó tay trái đỡ phía , tay  chống  lưng hoặc gáy của nó…”
Cứ thế điều chỉnh, chẳng bao lâu , cô bé cuối cùng cũng ngủ say, từ từ thả lỏng lực tay,  thể cũng dần dần nghiêng sang một bên.
Bàn tay Tạ Quân Từ vẫn cứ cứng đờ chống  lưng cô bé,  bình thản trình bày: “Con bé  nghiêng.”
“Lúc  cứ từ từ theo trọng lượng của cô bé mà ôm  lòng là .” Nhìn cô bé ngửa mặt  trong lòng thanh niên, lão nhân  nhịn  mà phàn nàn: “Bây giờ mới đúng, cách bế lúc đầu của ngài rõ ràng là đang ôm mèo, con bé đương nhiên  thoải mái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-46-phat-tu.html.]
Thấy  trẻ tuổi  khí chất lạnh lùng đáng sợ  dường như   ý định  cái đầu của  dọn nhà, lão đại phu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông  bắt mạch cho Ngu Niệm Thanh,  : “Người  cha như ngàì đây còn  học nhiều thứ lắm.”
Xem  trẻ tuổi  khí vũ bất phàm, quần áo   cũng   là chất liệu vải bình thường, chắc hẳn nhà  thiếu tiền. Chỉ là dù  tiền, con gái  lớn thế   mà đến trẻ con cũng   bế, cũng  chút   gì.
Lão đại phu   nhịn  mà liếc mắt  chiếc áo mặc trong của cô bé, rõ ràng là loại rẻ tiền và thô ráp nhất,   khác biệt với chất liệu vải   thanh niên.
“Nuôi con gái  cẩn thận, xem ngài là   tiền, cũng nhớ mua cho con bé ít quần áo thoải mái mới .” Ông  nhịn  mà thở dài : “Nếu   thấy cô bé  tinh xảo đáng yêu,  giống ngài như đúc, lão phu còn tưởng đứa trẻ  là do ngài nhặt  ở ven đường đấy.”
Kỳ thực đúng là đứa trẻ  nhặt ở ven đường, Tạ Quân Từ: "..."
Sau khi lão đại phu bắt mạch xong, sắc mặt  chút nghiêm trọng.
“Tình trạng của đứa trẻ  hiện    lắm.” Ông : “Cô bé tuổi tác quá nhỏ,   liệt giường bệnh lâu ngày,  uống thuốc bắc một thời gian, cơ thể bây giờ  quá suy yếu . Dù  hạ sốt ngay lập tức cũng  thể uống thuốc nữa, nếu  sẽ nguy đến tính mạng.”
Tạ Quân Từ giọng bình thản: “Ý của ông là,  phó mặc cho ý trời?”
Đại phu cảm nhận  sự lạnh lẽo trong giọng  của , nhưng   còn sợ hãi như lúc đầu nữa.
Có lẽ là vì cô bé mềm mại non nớt trong lòng Tạ Quân Từ  kéo    chốn phàm trần,  giảm  lệ khí lạnh lẽo và nguy hiểm   thanh niên.