Lũ trẻ đều phá lên  ha hả, sắc mặt thiếu niên  biến đổi: “Ngươi!”
Hắn cho rằng Ngu Niệm Thanh đang cố ý chọc tức , nhưng biểu cảm của cô bé trông  đơn thuần và chân thành, thậm chí còn  chút quan tâm.
“Nếu   chỗ nào  ,   thể dạy .” Cô bé thậm chí còn  bụng .
Nghe thấy lời , thiếu niên trào phúng: “Hay lắm,    xem ngươi dạy  thế nào.”
“Trần Mật!” Một thiếu niên khác  đồng tình .
 Trần Mật rõ ràng  nổi máu,  cũng  lớn tuổi, đột nhiên  xem thường như , chính là  trút cơn giận , thu thập nhóc con   trời cao đất dày  mặt một trận.
Hắn từ  bàn cầm lấy thứ gì đó, thế mà  là ba thanh mộc kiếm  bọc trong vải. Xem  họ   chuẩn , là   phía tây thành   tử tán tu, nên mới cố ý đến đây  chờ.
Trần Mật lạnh lùng : “Ngươi  sức để cầm kiếm ?”
Sau đó ném một trong những thanh mộc kiếm tới.
Những đứa trẻ khác đều theo bản năng né sang một bên, sợ  ném trúng. Niệm Thanh vươn tay , liền bắt  thanh mộc kiếm.
Cô bé  thể tin  mà tung hứng nó trong tay,  chút kinh ngạc.
Thanh mộc kiếm  nhẹ quá, nhẹ hơn kiếm huấn luyện của cô bé nhiều.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cô bé  mặt bắt lấy thanh mộc kiếm,   vì   dừng  một chút,  đó mới nắm chặt trong tay, trông cũng  dáng phết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-462.html.]
Trần Mật  khi hành động theo cảm tính   chút hối hận. Hắn  đánh một cô bé nhỏ thế , thắng cũng  vẻ vang gì. Huống chi cô bé  tuy ăn  đàng hoàng, dõng dạc, nhưng trông   đáng yêu, khiến   chút  nỡ.
“Nếu bây giờ ngươi hối hận xin , vẫn còn kịp đó.” Thiếu niên  với giọng nhỏ hơn một chút.
Niệm Thanh hào phóng : “Không cần khách khí ,  sẽ giúp ngươi.”
Suy nghĩ của hai    lệch pha, cứ thế  chẳng bà chuộc.
“Ngươi  nên quá chủ quan.” Phía  Trần Mật, một thiếu niên khác tên Trần Ân Quang : "Xem tư thế của cô bé , là   kiếm thuật đấy.”
Hai  họ là  em họ cùng thế hệ, hiện đang theo chủ gia của Trần thị luyện kiếm thuật  nửa năm, nay về thăm  ,   tin trong thành  tán tu nên mới đến đây  chờ.
Họ cho rằng đối phương ít nhất cũng  mười mấy tuổi,  ngờ  là một cô bé nhỏ tí thế .
Ngu Niệm Thanh tuy vì luyện kiếm quanh năm nên  hình thẳng tắp, so với các cô bé cùng tuổi thì trông  cao ráo  khỏe mạnh, nhưng tính  cô bé còn một tháng nữa mới tròn bảy tuổi,   cũng  thể cao bằng một  bé mười một, mười hai tuổi .
Vì  Trần Mật cũng  để trong lòng.
Hắn chờ cô bé tấn công, nhưng cô bé cũng đang đợi   tay.
“Ngẩn   gì, sợ thì nhận thua !” Thiếu niên nhíu mày. Hắn cảm thấy  dù  thắng một cô bé nhỏ thế  cũng chẳng vẻ vang gì, nên  chút  vui.
Niệm Thanh  hiểu : “Ngươi   chiêu,    giúp ngươi ?”
Bên cạnh   nhiều đứa trẻ đang  chằm chằm, Trần Mật thật sự  phiền,  cũng  nỡ dùng mộc kiếm đánh   cô bé, nên dứt khoát vung mạnh  thanh kiếm trong tay cô bé,  đánh bay nó .