Hai thanh mộc kiếm va  , phát  một tiếng giòn tan. Thiếu niên kinh ngạc phát hiện, cô bé nhỏ hơn   nhiều thế mà  nắm kiếm vô cùng vững vàng, chặn  một đòn . Hơn nữa, mũi kiếm của cô bé khẽ nhếch lên, mượn lực đánh bay thanh mộc kiếm trong tay !
“Tay ngươi   sức,  thể là do luyện cơ bản còn ít.” Ngu Niệm Thanh thành khẩn chỉ .
Lũ trẻ bên cạnh đều lớn tiếng reo hò, còn vỗ tay.
Thiếu niên sững sờ hồi lâu, sắc mặt   tiếng reo hò của những đứa trẻ khác dần trở nên đỏ bừng, tức giận : “Ta là đang nhường ngươi,   mới là chính thức!”
Hắn nhặt thanh mộc kiếm lên,    định nương tay nữa. Hắn tuổi còn nhỏ, còn  hiểu cái gì gọi là kiếm phẩm bằng Niệm Thanh,   chọc tức, những gì  học liền dốc  lực tung , đến gió cũng  khuấy động lên vù vù.
Trong mắt những đứa trẻ khác, động tác của Trần Mật  vô cùng nhanh, nhưng ở  mặt Niệm Thanh    .
Mỗi ngày luyện tập cùng cô bé đều là các tu sĩ cảnh giới cao, chút công phu mèo cào của đứa trẻ  so  thì kém quá xa.
Hơn nữa thanh mộc kiếm  cũng  nặng bằng kiếm huấn luyện của cô bé. Mộc kiếm của cô bé   đổi vài vòng, đều do sư phụ và các sư  tự tay  cho,  nặng hơn mộc kiếm bình thường mới , nếu  cũng   cách nào tiêu hao thể lực của cô bé.
Trần Mật dùng  dùng  một bộ đường kiếm,  chút  đổi. Hắn c.h.é.m  thức thứ nhất, Ngu Niệm Thanh liền  thức thứ hai, thứ ba là gì. Đòn tấn công của  trong mắt cô bé vô cùng lỏng lẻo, rời rạc, chỗ nào cũng là sơ hở.
Trong mắt thiếu niên, cô bé đỡ đòn cực kỳ mạnh mẽ, sức lực lớn  giống một cô bé bảy tuổi. Hắn gần như   thời gian phản ứng, thế công của    hóa giải, Ngu Niệm Thanh  dùng một kiếm đánh  cánh tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-463.html.]
Đau quá!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sao cô bé   sức lớn như ?!
Tay Trần Mật run lên, thanh mộc kiếm rơi xuống đất,  ôm cánh tay kêu rên, đau đến trán cũng rịn mồ hôi.
Ngu Niệm Thanh ngây .
Đây là  đầu tiên cô bé so chiêu với  ngoài môn phái, thế mà một chiêu  kết thúc. Cô bé cho rằng   thu  sức,  ngờ thiếu niên   phản ứng lớn như .
“Ngươi, ngươi   chứ?” Cô bé hoảng hốt và  chút áy náy : "Ta  đầu tiên so chiêu với  ngoài, hình như  khống chế  lực…”
Trần Mật đau đến  ,  chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, lúc huấn luyện trong nhà cũng  ai  tay tàn nhẫn như .
Trần Ân Quang đưa tay vén ống tay áo Trần Mật lên, chỉ thấy cánh tay    đỏ bừng, bầm tím một mảng lớn, trong đó vết kiếm hằn lên vô cùng rõ ràng.
Nhìn  kẻ đầu sỏ gây  tất cả chuyện ,  đang mang một bộ dạng vô tội, ngoan ngoãn, còn  chút sợ hãi, căng thẳng. Nếu   trong tay còn cầm thanh mộc kiếm,  chuyện  xảy  gần như khiến   cảm thấy là ảo giác.
Trần Mật đau đến mức chảy cả nước mắt, cũng  còn tâm trí nào lo đến sĩ diện  mặt những đứa trẻ khác.
“Không .” Trần Ân Quang đỡ : "So chiêu là như ,  thương là chuyện  bình thường. Là chúng  đường đột, xin .”