Vài ngày , đối diện tiểu viện của Thương Lang Tông xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, là hai thiếu niên Trần gia, trong tay còn xách theo một ít quà.
Sau khi Trần Mật về nhà, cánh tay  sưng tấy bầm tím, trông  đáng sợ. Người lớn trong nhà vốn đang nổi giận đùng đùng, cho đến khi   họ là   chờ  tử tán tu, mới    một chiêu đánh thành như .
Kết quả, Trần Mật ở nhà   đánh thêm một trận nữa.
Hắn  và   em họ là những đứa trẻ hiếm hoi trong chi thứ  tư chất tu tiên, nên trong nhà vẫn luôn  cưng chiều.   lớn trong nhà đều là  thường, sự sùng kính của  thường ở Tu Tiên giới đối với  tu tiên  hề kém hơn so với phàm nhân.
Nghe  họ thế mà   chọc giận tán tu, còn gây  chuyện như ,  lớn Trần gia  tức  bực. Chuyện của trẻ con,  lớn cũng  tiện  mặt, đành bắt hai đứa nhỏ mỗi ngày xách quà xin   ngoài tìm . Kết quả mãi cho đến khi cánh tay Trần Mật hết đau, Ngu Niệm Thanh cũng   ngoài chơi.
Thế là hai thiếu niên  vòng  vòng, dần dần tìm  đến nơi ở của Ngu Niệm Thanh.
Họ  xổm ở bên  đường, Trần Mật nhỏ giọng hỏi: “Nơi  ở đều là tán tu ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Chắc .” Trần Ân Quang : "Mấy đứa trẻ khác đều  cô bé đó ở cùng với sư phụ và các sư .”
Hai   xổm ở bên ngoài nửa ngày,  ai dám  gõ cửa.
Họ lấp ló bên ngoài,  của Thương Lang Tông ở bên trong tự nhiên  phát hiện.
Vốn dĩ cũng  đến mức chấp nhặt với trẻ con, nhưng hai đứa trẻ  cứ lén lút, lấp ló bên ngoài, các sư  liền quyết định  cửa xem .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-466.html.]
Tô Khanh Dung chặn Tạ Quân Từ và Tần Tẫn ,  : “Hai  các ngươi  ngoài dọa   sợ c.h.ế.t khiếp, để   thôi.”
Là đại sư giao tiếp của Thương Lang Tông hiện giờ, hai vị sư  đối với điều    ý kiến gì.
Hai thiếu niên Trần gia đang do dự lấp ló bên ngoài,   , bỗng phát hiện  lưng  thêm một , tức thì đều sợ đến run rẩy.
“Các ngươi cứ  qua   bên ngoài, là  chuyện gì ?” Tô Khanh Dung  với giọng hòa hoãn.
Trần Mật và Trần Ân Quang  , Trần Ân Quang nuốt nước bọt,  : “Ngài, ngài là sư  của Thanh Thanh, là tán tu ở thành Lan Nhược?”
Tuy  họ gọi Thanh Thanh như , là vì Ngu Niệm Thanh ở bên ngoài chỉ dùng tên ở nhà để gặp , nhưng lúc Tô Khanh Dung    , trong lòng tức thì khó chịu một chút.
Dù nụ  của   đổi, nhưng tâm trạng   đổi, ánh mắt liền  còn như .
“Có việc gì?” Tô Khanh Dung nhàn nhạt .
Khóe miệng  nhếch lên, ánh mắt   ý  trông còn đáng sợ hơn cả khi xị mặt. Hai  bé run rẩy, Trần Mật lắp bắp: “Ta, chúng  đến để xin , hôm đó là chúng  sai, xin, xin ngài đừng để trong lòng.”
Họ giơ quà xin  lên, Tô Khanh Dung  nhúc nhích.
“Nếu các ngươi  xin , chuyện  coi như xong.” Tô Khanh Dung  với giọng thanh đạm: "Đồ đạc mang về ,  cần.”
Hắn  cần, hai thiếu niên cũng  dám  gì, chỉ  thể rụt rè thu tay về.
Tô Khanh Dung  ,  định rời , Trần Mật  lấy hết dũng khí : “Tiên, tiên trưởng, khi nào Thanh Thanh  ngoài chơi ạ?”