Bước chân Tô Khanh Dung khựng , ánh mắt nguy hiểm  về phía .
Hắn  với giọng u ám: “Hỏi cái   gì?”
Thiếu niên cúi đầu sốt ruột lục lọi đồ của ,  chú ý đến thần sắc của Tô Khanh Dung,  : “Ta  cô bé , cô bé thích kẹo của tửu lầu nhà chúng ,  cố ý mang theo một ít…”
Hắn  lấy túi nhỏ nhét trong lòng , còn  kịp ấm, bỗng một cơn gió lạ thổi qua, chuẩn xác  sai sót thổi bay cái túi  mất. Tay thiếu niên trống rỗng.
Thiếu niên   cứng ,    xảy  chuyện gì, cũng  dám tin  mắt .
Sau đó,  liền  thấy giọng  âm trầm của Tô Khanh Dung vang lên: “Cút xa Thanh Thanh  cho lão tử, nếu   sẽ khiến các ngươi  hối hận.”
Dọa chạy hai  bé, Tô Khanh Dung lúc  mới trở về sân.
Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Tạ Quân Từ và Tần Tẫn.
Tần Tẫn nhướng mày: “Không   là  dọa họ ?”
Tô Khanh Dung vẻ mặt thành khẩn: “Thật sự là  nhịn .”
Ngu Niệm Thanh vốn  quên bẵng chuyện hai thiếu niên , kết quả là Tô Khanh Dung cứ lấp ló, lén lút bên cạnh cô bé, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc  sách của cô bé,  còn  vẻ ngập ngừng, dường như   gì đó.
“Dung Dung!” Sau khi   qua   thêm một vòng nữa, cô bé kháng nghị: "Đừng quậy nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-467.html.]
Tô Khanh Dung cũng   nên  thế nào. Hắn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai thằng nhóc ranh    thể đang giấu kẹo trong , ở bên ngoài chờ để  chơi cùng Niệm Thanh,   chừng họ còn  thể hóa giải thù hằn  chơi thật vui vẻ, thậm chí trở thành bạn bè, là Tô Khanh Dung  thấy khó chịu.
Trước đây những đứa trẻ  cũng  con trai, nhưng đều  lớn,     là mấy đứa khỏe mạnh, kháu khỉnh chỉ   tè  chơi bùn,   tâm tư gì khác.
 hai thiếu niên Trần gia    giống. Hai đứa chúng nó đều  mười một, mười hai tuổi, lớn hơn Niệm Thanh nhiều thì  ,  còn  bộ dạng  khi thua cô bé thì ngược   thuyết phục, còn  dùng kẹo để lấy lòng cô bé… Chỉ nghĩ thôi là nắm tay của Tô Khanh Dung  sắp cứng  .
Trước đây Thanh Thanh còn nhỏ, cũng  gặp  chuyện , Tô Khanh Dung cũng là  đầu tiên trải nghiệm cảm giác sư   con trai nhà khác để ý.
    với Thanh Thanh thế nào đây, bảo cô bé  tránh xa hai đứa trẻ  một chút ư? Nếu   lý do chính đáng, Thanh Thanh nhất định sẽ ngược  cảm thấy   kỳ quái.
Niệm Thanh  ngay ngắn  chữ. Tô Khanh Dung ở phía bên  bàn,   xổm xuống, hai tay đặt lên mặt bàn, cứ thế mắt trông mong  cô bé.
“Thanh Thanh , khi nào em  ngoài chơi?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Đợi buổi chiều nghỉ ngơi  ạ.” Niệm Thanh .
Tô Khanh Dung nghĩ ngợi  : “Lát nữa nếu em thấy hai thiếu niên họ Trần ,  thể cách xa họ một chút  ?”
Cô bé  sắp quên hai  , qua lời nhắc của  mới nhớ .
“Hai      ạ?” Cô bé  hiểu.
“Không  gì, chỉ là họ là  tử thế gia, em còn nhớ chúng  lúc   lén lút  ngoài ?” Tô Khanh Dung  nghĩ sẵn cớ,  hỏi.