Đó là một viên đá màu tím trong suốt, trông  giống linh thạch, nhưng còn trong hơn linh thạch  nhiều. Đặt  ánh mặt trời, ánh sáng  như     viên tinh thạch trong suốt,  hề  phản quang  khúc xạ,  một cảm giác kỳ lạ,  phù hợp với lẽ thường.
Tần Tẫn nhận lấy xem một chút, sắc mặt  trầm xuống.
Truyền tống thạch?
Đây là một pháp bảo vô cùng đắt đỏ, mỗi một viên truyền tống thạch đều  tốn hàng ngàn vạn thượng phẩm linh thạch để  lõi luyện chế,  chỉ  thể dùng  vài .
Với giá trị chế tạo đắt đỏ như , ở Tu Tiên giới gần như  ai sử dụng. Huống chi  tu tiên đều  bay, các loại pháp bảo phi hành tốc độ cũng  nhanh, trừ phi là những thời kỳ khẩn cấp như đại chiến, nếu  căn bản   sự cần thiết  dùng đến truyền tống thạch.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Một tên nhóc bẩn thỉu, trông đầu óc còn  chút vấn đề như , lấy   viên truyền tống thạch giá trị liên thành ?
“Này, ngươi   đây là cái gì ?” Tần Tẫn giơ viên tinh thạch màu tím lên, trầm giọng hỏi.
Thiếu niên vẫn căng thẳng  chằm chằm , dường như    để tâm việc Tần Tẫn cầm đồ của .
Xem  là  .
Tần Tẫn  thấy  tiếng  khác đến gần,  trầm ngâm một lát  : “Tên nhóc   vấn đề,  tiên bắt về  từ từ điều tra.”
Hắn định dùng sức mạnh khống chế thiếu niên,  ngờ  nhận thấy sức mạnh của Tần Tẫn, thiếu niên bỗng nhiên phát cuồng, xông về phía Tần Tẫn,   sức mạnh của  khống chế giữa  trung, như thể  bóp cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-476.html.]
Thiếu niên giãy giụa, cơ thể liên tục  biến trở  thành sói, nhưng   Tần Tẫn lập tức áp chế. Cổ họng  phát  tiếng ken két, như một con vật  bóp đau.
“Sư ,  thả    .” Niệm Thanh sốt ruột .
Cô bé  thể cảm nhận  thiếu niên   , thậm chí   quá đơn thuần, thuần túy như một con vật. Giống như lúc nãy hai  họ  thể hòa bình ở chung, chứng tỏ  thể thương lượng  với .  nếu thật sự    kích động,  lẽ   sẽ càng tệ hơn.
Sư  của Thương Lang Tông  lên tiếng, Tần Tẫn chỉ  thể thả lỏng tay.
Thiếu niên rơi xuống đất,  che cổ họng ho sù sụ, đôi mắt đỏ hoe vì sinh lý vẫn hung hăng trừng mắt  Tần Tẫn.
 lúc ,  bỗng cảm giác   đến gần. Thiếu niên theo bản năng cảnh giác giơ móng tay lên,  thấy đó là cô bé, mới do dự từ từ buông xuống.
Niệm Thanh vươn tay, thử nắm lấy cổ tay , nhẹ giọng : “Đi cùng chúng   ? Nhà    nhiều đồ ăn.”
Thân thể thiếu niên căng cứng, nhưng  ngăn cản. Hắn dò xét  Tiểu Niệm Thanh từ  xuống , dường như đang phân vân  nên tin tưởng cô bé  .
Trong lúc đang phân vân,   Niệm Thanh kéo  một bước, thế mà thật sự  cô bé lôi .
Tần Tẫn vẫn luôn  bên cạnh thờ ơ quan sát, nếu thiếu niên  một chút ý định  tổn thương Niệm Thanh,  tuyệt đối sẽ  nương tay.
Thấy  thế mà thật sự  phản kháng, Tần Tẫn mới hừ lạnh một tiếng. Hắn phất tay áo, mang theo hai đứa trẻ bay về nơi ở.