Chỉ cần   ý định  xổm xuống, tay  của Niệm Thanh liền sẽ đặt lên n.g.ự.c , ngăn  hành vi đó. Cứ như , thiếu niên  một mạch đến trong đình,  Thanh Thanh ấn  lên ghế.
“Huynh   lắm!” Niệm Thanh cổ vũ.
Giọng điệu  chuyện của cô bé  giống như khi đối mặt với các em trai, em gái ba, bốn tuổi trong thôn.
Chẳng qua điều  dường như vẫn khá  ích với thiếu niên. Nghe cô bé ,    gì cũng chịu  yên  ghế một lát,  mới  bắt đầu  nhịn  mà  những động tác nhỏ.
Tạ Quân Từ đang  chằm chằm từ xa thở dài một tiếng, trong lòng   chút cảm khái.
Nhìn Thanh Thanh lớn lên từng chút, cho đến bây giờ   cổ vũ  khác, dạy  khác, thật khiến    khỏi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.
Bữa sáng, Niệm Thanh vẫn ăn đồ do sư phụ , còn thiếu niên vẫn là thịt do Tô Khanh Dung .
Hắn  chỉ thích ăn thịt,  thịt thì đến hoa quả cũng  ăn. Vì thiếu niên còn   cách ăn cơm bình thường, nên  khi  xong thịt, Tô Khanh Dung trực tiếp đưa   sân nhà bếp, biến thành sói để ăn, như  cũng tách biệt với bữa ăn của cô bé.
Làm xong thịt, Tô Khanh Dung liền vội vã đến Thiền tông.
Ngày thứ hai, thiếu niên  còn căng thẳng như ngày đầu tiên, thậm chí lúc cô bé luyện kiếm,  cũng trốn ở một nơi  xa lén lút quan sát.
Sư  theo sư phụ  học, Tạ Quân Từ và Tần Tẫn thì  trong đình, lúc thì  Thanh Thanh, lúc thì  tên nhóc sói.
Ngón tay Tạ Quân Từ nắm chén ,   uống, chỉ luôn vuốt ve thành chén. Cứ cách một  thời gian  hít một  thật sâu, dường như  chút  yên.
Tần Tẫn khoanh tay  ngực,  bất đắc dĩ : “Ngươi   là vì Phật tử sắp đến nên mới bực bội đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-485.html.]
“Có lẽ sức mạnh của hai chúng  bát tự  hợp.” Tạ Quân Từ mặt  biểu cảm : "Lát nữa   thể giả vờ   ở đây  ?”
Không đợi Tần Tẫn trả lời, Tạ Quân Từ  nhíu mày: “Họ ở ngoài thành !”
Tần Tẫn  ngẩng đầu lên, Tạ Quân Từ quả nhiên   thấy , dường như  trốn về phòng .
Thái dương  giần giật, Tần Tẫn  khỏi thở dài một tiếng.
Họ đều là tu sĩ cảnh giới cao, huống chi sức mạnh của hai  em    cảm ứng, Tạ Thanh Vận nhận  tên em trai đang trốn trong phòng   là chuyện dễ như trở bàn tay ?
Rất nhanh, kết giới truyền đến d.a.o động, Tô Khanh Dung và Phật tử một  một    sân.
Giống như  gặp mặt ngày đó, Phật tử khoác một chiếc áo choàng dài màu đen. Hắn tháo nón lá xuống, Tô Khanh Dung tôn kính : “Phật tử, mời  trong.”
Bên , Tề Yếm Thù và Niệm Thanh cũng   tới.
Tạ Thanh Vận  về phía Tề Yếm Thù, nhã nhặn hành lễ: “Tông chủ.”
Tề Yếm Thù khẽ gật đầu.
Bên cạnh , Tiểu Niệm Thanh cũng lễ phép : “Chào Phật tử ạ.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Chào Ngu tiểu hữu.”
Tạ Thanh Vận đưa tay về phía cô bé. Niệm Thanh ngẩng đầu  Tề Yếm Thù, Tề Yếm Thù gật đầu, cô bé mới  gần. Ngón tay thon dài của Tạ Thanh Vận đặt lên trán cô bé. Hồi lâu ,  dịu dàng : “Xem  Ngu tiểu hữu   còn gì đáng ngại.”
“Đa tạ Phật tử và các vị pháp sư  tương trợ,  thể sư  mới chuyển biến  nhanh như .” Tô Khanh Dung .