Tạ Thanh Vận lắc đầu.
“Phúc địa tuy hiếm , nhưng quan trọng hơn là các vị đạo hữu  chăm sóc cô bé cẩn thận và chu .” Tạ Thanh Vận  dịu dàng: "Các vị nhất định  hao tổn  nhiều tâm trí vì kinh mạch của cô bé.”
Dưới sự trợ giúp của Tô Khanh Dung, cả khung cảnh trò chuyện   .
“Phật tử, đây là đứa trẻ mà    với ngài.” Tô Khanh Dung bắt đầu   chuyện chính,  : "Thiếu niên  lai lịch  rõ,  đầy thương tích, như là Yêu tộc nhưng     là Yêu tộc. Ngài  cách nào xem ký ức hoặc quá khứ của  ?”
Phía   , là thiếu niên vì   lạ xuất hiện mà  một  nữa căng thẳng.
Tạ Thanh Vận yên lặng  về phía , thiếu niên cũng  tránh ánh mắt , cảnh giác trừng mắt , cổ họng  vang lên tiếng cảnh cáo “u..u..”.
Với kinh nghiệm của chính   đó, Tô Khanh Dung đại khái đoán , đây là Tạ Thanh Vận đang dùng một cái  đơn giản để phán định thiếu niên   là tà vật  .
Giống như năm đó  tu luyện huyết thuật tà ác, chỉ cần  thấy bóng dáng của Phật tử  cảm thấy sợ hãi như  thiêu đốt, thiếu niên  thể vẫn  nhúc nhích  , chứng tỏ ít nhất    là tà ma.
Phật tử chắp một tay,  cụp mắt, miệng lẩm nhẩm. Công đức kim quang dần dần khuếch tán, Niệm Thanh chỉ cảm thấy loại ánh sáng đó  ấm áp  thoải mái, chút mệt mỏi khi  luyện kiếm cũng dần  xóa tan.
Phía  họ, thiếu niên từ căng thẳng dần thả lỏng,  dựa  gốc cây, dần biến trở  thành một con sói trắng nhỏ,  mê man bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-486.html.]
“Thanh Thanh, sư  đưa con về phòng   ?” Tần Tẫn vươn tay che mắt cô bé, thấp giọng : "Có chuyện gì xảy ,  sẽ  cho con.”
Dưới lòng bàn tay , Niệm Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cô bé nhỏ giọng : “Nói  đó nha.”
Tần Tẫn ôm Thanh Thanh về chính phòng,  ngang qua phòng bên, bước chân   dừng ,  tiếng động thở dài, lúc  mới bước tiếp trở về.
Trở  trong sân, Phật tử    mặt đất,  đầu gối  là con sói trắng nhỏ đang ngủ say.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tạ Thanh Vận một tay đặt  đầu con sói trắng,   hai  dần sáng lên ánh kim quang nhàn nhạt, giữa  trung như  một cuộn tranh khổng lồ từ từ mở   mặt  .
Tô Khanh Dung giật  : “Xem ký ức của một   dễ dàng như  ?”
Tạ Thanh Vận lắc đầu,  : “Tu sĩ cảnh giới càng cao, thức hải càng chặt chẽ khó  thể lay động. Đứa trẻ  căn bản  hiểu khái niệm ,  chút phòng , nên mới dễ dàng như .”
Trong lúc hai  đang  chuyện, ký ức trong đầu thiếu niên lúc đầu  chút hỗn loạn,  đó dần dần rõ ràng.
Ký ức ban đầu của    tìm thấy  nữa, hình ảnh đầu tiên dường như  ở trong một lao ngục.
Trong hình ảnh, góc  thứ nhất  rung,  cúi đầu, là những chiếc đinh xuyên qua quần áo  vai, đóng chặt   tường  thể cử động, xiềng xích  cổ tay và cổ chân cũng xuyên thẳng qua.
Cảnh tượng     nhíu mày.
Rất nhanh, thiếu niên ngẩng đầu, đối diện  tu sĩ  tới, chỉ là trong tầm  của ,  về phía xa  chút mơ hồ, chỉ  thể thấy  từ n.g.ự.c họ trở xuống,  thấy  mặt mũi.