Lão giả ho vài tiếng,  ngẩng đầu, đánh giá ba   mặt,   một cách bình thản,  kiêu ngạo cũng  nịnh nọt: “Nghe  vài vị đạo hữu  gặp lão phu, nhưng  lão phu thấy ba vị đạo hữu trông  quen mặt?”
Tạ Quân Từ  chăm chú  , thấp giọng : “…Chu lão đại?”
Kẻ từng là cầm đầu đám công tử ăn chơi trong thành, thường xuyên dắt theo các công tử khác  gây rối khắp nơi, cùng  so chiêu đánh , thua   chơi  , còn dùng chân khí    thương… thật sự là   ?
Chu Chính Đồ sững ,   hiểu: “Chu lão đại nào?”
Hắn  lớn tuổi, rõ ràng  quên mất chuyện thời niên thiếu.
Tạ Quân Từ liền bỏi dịch dung, gương mặt lạnh lùng ngẩng lên,  : “Ta là Tạ Quân Từ, ngươi còn nhớ  ?”
Chu Chính Đồ sửng sốt,   chăm chú  Tạ Quân Từ, đồng tử co rút , cả  đều ngây , một lát  mới  mừng  sợ : “Tạ Quân Từ? Ngươi, ngươi thật sự là Tạ Quân Từ, Tạ lão nhị?”
“Là .”
Tay lão nhân run lên, bút lông rơi xuống đất cũng  kịp nhặt, dường như  bước nhanh qua xem Tạ Quân Từ, nhưng chân cẳng   vẻ   lanh lẹ, vội quá suýt nữa thì ngã, may mà Tạ Quân Từ đỡ  .
Chu Chính Đồ hai tay vỗ vai Tạ Quân Từ,  cảm khái: “Ngươi một chút cũng  già, trông so với lúc đó chỉ như lớn thêm mười mấy tuổi. Ngươi bây giờ tu vi gì ?”
“Phân Thần.” Tạ Quân Từ .
“Không tệ,  tệ. Lúc đó   thấy ngươi  thiên phú, quả nhiên là .” Chu Chính Đồ  năng lộn xộn mà : "Thật  sai… khụ khụ khụ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-523.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn quá kích động, thế mà  ho sù sụ.
Tô Khanh Dung cứu   thành thói quen,  đưa tay nắm lấy cổ tay lão giả, kiểm tra một chút, trong lòng liền trầm xuống.
Chu Chính Đồ suy yếu   vì bệnh  trúng độc, mà là vì thọ nguyên sắp cạn.
“Ta vạn   bằng ngươi, tham sống sợ c.h.ế.t sống thêm trăm năm,  đủ .” Chu Chính Đồ  đỡ  xuống,  vỗ tay Tạ Quân Từ, già nua  : "Thế gia  nên tu tiên a. Mấy năm nay  phụ mẫu,  , con cái  từng  một  ,   sớm   sống nữa. Đạo tâm  vỡ, thì thật sự  còn tiến triển  nữa.  mà  thể  khi c.h.ế.t còn   thấy cố nhân, trong lòng  cũng thấy an ủi.”
Tô Khanh Dung  nhịn  : “Chu gia chủ,  cần bi quan như , ngài ít nhất còn  thể sống  vài năm nữa.”
Chu Chính Đồ  về phía ,   về phía Tạ Quân Từ, hỏi: “Con trai của ngươi ?”
Tạ Quân Từ bất đắc dĩ: “Là sư .”
Lão giả bừng tỉnh,   : “Cảm ơn sư .”
Chu Chính Đồ thật sự vô cùng vui mừng, cứ nắm lấy tay Tạ Quân Từ ôn  chuyện cũ, chẳng qua gần như đều là  , Tạ Quân Từ về cơ bản  mở miệng.
“Tạ lão nhị, mặt ngươi  đổi, nhưng tâm tính   đổi nhiều .” Chu Chính Đồ : "Trước đây miệng lưỡi ngươi lanh lợi, thấy ai khó chịu là  đánh ,  bây giờ  thành một cái hũ nút.”
Nghe Tạ Quân Từ   móc, Tô Khanh Dung và Tần Tẫn đều   , nhưng  nhịn xuống.
“Ngươi cũng  đổi  nhiều.” Tạ Quân Từ : "Trước đây dắt theo một đám công tử ăn chơi gây chuyện khắp nơi, bây giờ thì  dáng một gia chủ.”