Trưởng lão vẻ mặt nghiêm ,  giơ thiền trượng lên, đập mạnh xuống đất: "ong” – từng lớp âm thanh  ngừng khuếch tán  ngoài. Cùng lúc đó, miệng  lẩm bẩm, những Phạn văn hữu hình từng chữ một đè nặng lên  Phật tử.
Tạ Thanh Vận kêu lên một tiếng,  thể  cúi thấp hơn nữa. Sau khi bản năng ban đầu chống cự,  lập tức ngăn chặn bản năng phản kháng, phối hợp với trưởng lão để áp chế sức mạnh của .
Những đường vân đỏ dần dần rút , mắt Tạ Thanh Vận dần mơ hồ,  mất  ý thức.
Trong Hướng Thiên tháp, Tạ Thanh Vận mở mắt.
Vô  xiềng xích kéo dài từ vách Hướng Thiên tháp, siết chặt lấy  thể vị Phật tử. Chiếc áo cà sa màu trắng như  một con mãng xà khổng lồ quấn quanh,  cúi đầu, hàng mi chậm rãi run rẩy.
Mồ hôi lạnh của  theo gương mặt rơi xuống đất, từng giọt  ướt mặt đất.
“Ngươi   gì, Phật tử?” Bên vách tường, Tịch Ngôn trưởng lão  trong bóng tối,  trầm giọng: "Ngươi  trăm năm  mất kiểm soát, tại   đột nhiên tâm cảnh  ?”
Phật tử  ngẩng đầu.
Hắn thở hổn hển, tầm mắt hư ảo,  chăm chú  hoa văn trận pháp  mặt đất  , dường như   thấy lời chất vấn của trưởng lão.
“Không  gì.” Hồi lâu ,  nhẹ nhàng mở miệng.
“Có  ngươi    lời , trong  thời gian lão hủ rời   lén gặp Tạ Quân Từ ?” Tịch Ngôn trưởng lão nhíu mày.
“Đủ .” Tạ Thanh Vận cụp mắt,  .
“Ngươi    lời ! Ngươi  rõ sức mạnh của ngươi và Tạ Quân Từ tương khắc, chán ghét lẫn , ở gần  lâu sẽ dễ dàng mất kiểm soát, tại  còn  sai mà vẫn cố phạm?” Tịch Ngôn trưởng lão tức giận : "Lúc ngươi  những chuyện ,  đặt thiên hạ chúng sinh  lòng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-529.html.]
Ong…
Sức mạnh lấy Phật tử  trung tâm dâng lên,  cho xiềng xích xao động,  tháp rung chuyển, kêu lên những tiếng vù vù trầm thấp.
“Đủ !” Tạ Thanh Vận đột nhiên ngẩng đầu,  nghiến răng: "Ra ngoài!”
Nhìn Thiên Nhãn giữa trán vị Phật tử trẻ tuổi lóe lên hồng văn, uy áp chấn đến mức  tháp  lưng   ngừng vang lên những tiếng trầm đục, yết hầu Tịch Ngôn trưởng lão động đậy,  chút do dự.
“…Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ những gì  !” Tịch Ngôn trưởng lão ,  mới hậm hực   rời .
Tiếng cánh cửa lớn nặng nề đóng  vang lên, cả tòa tháp như  ngăn cách với thế gian, yên tĩnh vô cùng.
Tạ Thanh Vận  một  nữa cúi đầu,  hít một  thật sâu, mồ hôi lạnh  ngừng rơi xuống trận pháp  .
Hồng văn  trán  như những dây leo  khuếch tán  xung quanh,   như  sức mạnh của tòa tháp trấn áp. Thiên Lý chi lực cứ thế  ngừng giằng xé giữa lý trí  trật tự và sự bùng nổ mất kiểm soát. Thân thể Tạ Thanh Vận  ngừng đổ về phía mặt đất, nếu   xích sắt trói buộc cánh tay , e rằng  sớm mất thăng bằng.
Tạ Thanh Vận  lâu lắm   đến Hướng Thiên tháp,  nhất thời  chút hoảng hốt,  phân biệt   mắt rốt cuộc là năm nào tháng nào.
"Thiên Lý chi nhãn của ngươi, là sức mạnh thức tỉnh vì vạn vật chúng sinh." Hai trăm năm , Tịch Ngôn trưởng lão trung niên trầm giọng ."Chỉ    đại ái, lòng mang chúng sinh, mới  thể khống chế Thiên Lý chi lực. Ngươi  thể   ?"
"Con  thể  ."
"Vĩnh viễn cắt đứt tư niệm,  còn vì , chí công vô tư mới  thể giữ cho Thiên Lý chi lực  định, ngươi  thể   ?"
"…"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Tạ Thanh Vận, ngươi  thể   ?"