“Tịch Ngôn trưởng lão ?” Hắn hỏi.
“Trưởng lão lúc  ngoài mặt mày giận dữ, chúng  cũng  dám  theo.” Vị phật tu trẻ tuổi lo lắng: "Phật tử,    xảy  chuyện gì ?”
Tạ Thanh Vận lắc đầu.
“Ta   ngoài một chuyến.” Hắn : "Ta  ,  cần  với trưởng lão, mấy ngày nữa  sẽ về.”
“Phật tử…”
Còn  đợi các phật tu hỏi những lời khác, bóng dáng Tạ Thanh Vận  biến mất.
Hắn  một mạch đến Vô Thanh Vực, nhưng khi đại lục  ở  mặt,   chút do dự. Từ  sự kiện năm đó, Tạ Thanh Vận  từng trở về quê nhà.
Tạ Thanh Vận  chăm chú  quê nhà  mặt, hồi lâu  mới tiếp tục  về phía .
Vào Vô Thanh Vực, chẳng bao lâu ,   dừng .
Nếu Tạ Quân Từ ở thành Thiên Hạc hoặc ở cố trạch của gia tộc,   về phía  nữa, sức mạnh giữa họ sẽ  cảm ứng.
Tạ Thanh Vận nhắm mắt ,  xoa mũi , thái dương từng cơn đau nhói.
Bên , tại khách điếm ở thành Thiên Hạc.
Tuy rằng   ai về phòng nấy, nhưng họ đều  hình thành thói quen, ban ngày đều tụ tập cùng .
Đặc biệt là lúc tâm trạng Tạ Quân Từ  ,   càng  rời một tấc.
Hai ngày nay họ   dạo một vòng quanh đây, chủ yếu là để tra xem gần thành Thiên Hạc còn  linh mạch nào , linh mạch   tổn hại  , tiếc là   thu hoạch gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-532.html.]
Trong lúc đang cùng  giao lưu, ngọc bài của Tô Khanh Dung bỗng nhiên vang lên.
Tô Khanh Dung từ trong lòng lấy ,  thấy tên  ngọc bài, tay  liền run lên, theo bản năng   ngoài , kết quả m.ô.n.g  nhấc lên, ánh mắt của những  khác liền  bộ đổ dồn  .
“Là… là Phật tử.” Tô Khanh Dung chỉ  thể chịu áp lực mà .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn lập tức cảm giác  thở của Tạ Quân Từ  đổi, cả  như từ một ngọn lửa nhỏ “phừng” một tiếng bùng cháy thành một ngọn lửa ngút trời.
“Tại    liên lạc với ngươi?!” Tạ Quân Từ lạnh lùng .
Tô Khanh Dung cũng   nữa!
Chịu đựng cơn giận hừng hực của Tạ Quân Từ, Tô Khanh Dung tỏ  đáng thương, yếu đuối: “Vậy   nhận  ?”
“Nhận!” Tạ Quân Từ lạnh lùng .
Không còn cách nào, Tô Khanh Dung chỉ  thể run rẩy kết nối ngọc bài.
“Phật tử,   ạ?” Tô Khanh Dung cố gắng  cho giọng   run.
“Tô tiểu hữu, các vị còn ở thành Thiên Hạc ?” Giọng của Tạ Thanh Vận từ trong ngọc bài vang lên: "Ta  đến Vô Thanh Vực, ngươi  thể đến gặp  ?”
Ánh mắt Tạ Quân Từ gần như  thể g.i.ế.c , mồ hôi lạnh của Tô Khanh Dung chảy ròng ròng,  cẩn thận : “Ngài thế mà  đến Vô Thanh Vực,    thể gọi  ! Vẫn là mau đến thành Thiên Hạc, cùng sư  gặp một mặt .”
— Lời  của     sai sót gì chứ! Đủ để gạt  ,  cho đại sư  hài lòng chứ nhỉ.
Kết quả, Tạ Thanh Vận thở dài một tiếng,  : “Trong  thời gian   vẫn là quen thuộc với ngươi hơn, ngươi đến đây ,   một  việc  hỏi ngươi.”
Tô Khanh Dung: "…"
Sao    cảm giác  sắp  hưởng dương 107 tuổi ?