Ngu Tùng Trạch cố hết sức đỡ lấy chiêu thức , ma khí trong cơ thể  chấn động đến hỗn loạn, trong cổ họng tức khắc dâng lên vị tanh ngọt.
Lúc   mới bừng tỉnh  hồn, một kiếm kéo   cách,  biến mất  thấy.
Ngu Niệm Thanh thu  kiếm ý, nàng sừng sững  trời, ngơ ngác  về hướng  đó bỏ chạy.
"Thanh !" Liễu Tuyết Thành và Thẩm Vân Sơ đến bên cạnh nàng . Thẩm Vân Sơ cảnh giới xung quanh, còn Liễu Tuyết Thành thì kéo tay nàng , kiểm tra từ  xuống  một lượt, lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
"Người đó..." Ngu Niệm Thanh ngơ ngẩn : "Hắn   đánh với ?"
"Đó hẳn là phụ tá đắc lực của Quỷ chủ, Ô Minh La Sát." Liễu Tuyết Thành cau mày: "Người    tu luyện đường lối nào mà  quỷ bí như . Hắn  thế, Quỷ Ma chi chủ   lẽ còn nguy hiểm hơn. Nếu để lâu dài, hai   chắc chắn sẽ trở thành đại họa trong lòng giới Tu Tiên."
"Việc  vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ." Thẩm Vân Sơ thu kiếm, : "Về  phục mệnh ."
Trước khi , Ngu Niệm Thanh vẫn luôn  chăm chú  Ma Thành, trong lòng nàng  một nỗi buồn man mác, khiến nàng mãi    hồn.
Kiếm quang   trung Ma Thành chợt lóe, bóng dáng ba sư   biến mất  thấy.
Trong Ma Điện, bước chân Ngu Tùng Trạch phù phiếm. Các thuộc hạ gặp  trong hành lang đều vội vàng dừng  hành lễ. Hắn đẩy cửa  thiên điện của ,  đóng cửa , một ngụm m.á.u tươi liền phun .
Bên  thiên điện, một con hắc khuyển to lớn như hổ tiến  gần. Bàn chân  trắng như tuyết của nó dừng  bên vệt m.á.u  đất,  đó nó nhấc chân vòng qua vệt máu, dùng đầu dụi  hông Ngu Tùng Trạch.
Ngu Tùng Trạch tháo mặt nạ xuống,  đưa tay sờ đầu con hắc khuyển. Con chó ngẩng đầu, nó  chút lo lắng  Ngu Tùng Trạch, nhưng mũi   khỏi ngửi tới ngửi lui  vạt áo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-597.html.]
Con ác thú vốn nổi tiếng hung ác, đáng sợ bên ngoài, giờ  như một đứa trẻ sơ sinh phát  những tiếng rên rỉ, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Ngu Tùng Trạch chống   xuống, tay  vuốt lông nó,  khổ : "Ngươi ngửi thấy mùi của   , đúng , Đạp Tuyết?"
Đạp Tuyết  xuống bên cạnh chủ nhân, cái đuôi  chút hưng phấn mà phe phẩy.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Đừng bao giờ  tìm  , cũng đừng để    chúng  còn sống." Ngu Tùng Trạch vuốt ve lưng Đạp Tuyết, thấp giọng lẩm bẩm: "Như  là đủ ."
Cái đuôi của Đạp Tuyết dần dần buông xuống. Nó im lặng   thanh niên, cuối cùng đặt đầu lên đầu gối .
Sắc trời dần dần tối , bóng dáng một  một chó dần dần biến mất trong bóng tối.
...
Trong chủ điện của Ma Điện, Hạc Vũ Quân lặng lẽ  chăm chú  bầu trời u tối của Ma giới.
Phan Huy  đến phía  y, : "Chủ thượng  chuyện gì phiền lòng ?"
Hạc Vũ Quân điềm nhiên đáp: "Tùng Trạch vẫn  xuất quan ?"
Ngày đó bất ngờ gặp Ngu Niệm Thanh,  khi trở về Ngu Tùng Trạch liền tự nhốt  , đến nay  nửa tháng.
"Vẫn  ạ." Phan Huy : "Tiểu nhân  thúc giục Ngu đại nhân nhé?"